Chương 517: Lại sinh sự

- Người ta đều vơ công lao về mình, Vương đại nhân lại đẩy ra ngoài, thật là hiếm có, bản tước gia bội phục.

Đường Kính Chi đứng dậy chắp tay với Vương Mông một cái.

Thấy bá tước đại nhân thi lễ với mình, Vương Nhân luôn mồm nói không dám rồi trả lễ.

Qua tiếp xúc ngắn ngủi, Đường Kính Chi phát hiện Vương Nhân là người không tệ, chỉ có điều bản lĩnh thực sự ra sao thì chưa biết, dù sao thân ở vị trí cao, chỉ biết liêm khiết giữ mình thôi là chưa đủ.

Dung thần ngộ quốc, ý nói người không có tài ngồi lên vị trí cao chỉ làm lỡ dở đại sự quốc gia.

Cho nên quân chủ anh minh, dùng thần tử có chút khiếm khuyết nhưng có bản lĩnh, chứ không nên dựa dẫm vào quan viên thanh liêm tầm thường.

Đường Kính Chi nhớ tới Bồ Đề giáo lúc nãy nghe hai nông phu nhắc tới, liền hỏi:

- Vừa rồi ở trên phố ta còn nghe thấy rất nhiều người tới Bồ Đề giáo gì đó, còn ca ngợi giáo chủ của bọn họ thần thông quảng đại, không biết Vương đại nhân có nghe nói tới không?

- Bẩm bá gia, ở phụ cận Hạ Xuyên thành có một giáo phái như thế.

Vương Nhân tất nhiên không thể không biết:

- Có điều hạ quan phái người đi tra xét rồi, phát hiện Bồ Đề giáo không có chuyện lừa gạt lấy tiền người dân hay kích động chống đối triều đình, nên hạ quan không để ý tới nữa.

- Ồ, vậy bọn họ nói vị giáo chủ Bồ Đề giáo cứu sống người chết là thật rồi?

- Chuyện này ...

Vương Nhân do dự một chút rồi nói:

- Hạ quan cũng từng nghe những tin đồn như thế, nhưng giáo chủ Bồ Đề giáo hành tung bất định, ngay cả giáo chúng cũng hiếm người được gặp, cho nên không kiểm chứng được tin đồn này.

Chuyện này mà còn cần kiểm chứng nữa à?

Đường Kính Chi nghe Vương Nhân trả lời ngô nghê như thế thì trong lòng ít nhiều có chút thất vọng.

Chuyện này nếu là Đường Kính Chi làm nhất quyết phải tìm ra tên giáo chủ Bồ Đề giáo kia là ai, bọn chúng lập giáo phái với mục đích gì, cơ cấu tổ chức ra sao, lấy tiền đâu nuôi sống tổ chức.

Chứ không thể đơn giản như Vương Nhân, chẳng tra ra điều gì, thấy bọn chúng không gây hại gì là bỏ mặc.

- Chuyện này tốt nhất vẫn nên tra rõ ngọn ngành, rất nhiều giáo phái ban đầu không phải là tổ chức tà ác, nhưng giáo chúng đông dân, nhân phẩm tốt xấu lẫn lộn, một số kẻ có chức quyền sinh dã tâm, thì tốt cũng thành xấu.

Đường Kính Chi không có thời gian ở lâu, cũng không có quyền lực gì, chỉ có thể nhắc nhở Vương Nhân như thế thôi:

Vương Nhân gật đầu vâng dạ, lời nói rõ ràng công thức hóa, chỉ đối phó cho có.

Đường Kính Chi thấy vậy thì thầm thở dài, người này có lẽ là quan tốt, nhưng bản tính nhu nhược sợ việc, có rèn luyện thế nào cũng khó thành tài.

Đường Kính Chi hàn huyên vài câu rồi cáo từ, y định mai lên đường sớm, giờ phải về khách sạn nghỉ ngơi, cưỡi ngựa bôn ba liền mấy ngày rồi, phải hồi phục ít sức lực mới được, nên từ chối lời mời ở lại dùng cơm của Vương Nhân.

Rời phủ nha, Hồ An hỏi:

- Bá gia, người muốn về khách sạn nghỉ ngơi hay đi xem xét tiếp.

Đường Kính Chi tuy mệt mỏi, nhưng y từng có chuyến đi vất vả hơn nhiều, nên tinh thần vẫn tốt, quyết định không về vội, tranh thủ đi đường khác về khách sạn, như thế đến tối ăn cơm xong không cần làm gì nữa, ngủ một lèo tới sáng là được.

Lần này Đường Kính Chi không đi đường lớn nữa, mà xuyên qua những ngõ ngách nhỏ, quả nhiên đi đoạn không lâu lại được nghe nhắc tới Bồ Đề giáo.

Rạng sáng, trên quan đạo một đoàn người ngựa phóng rất gấp, trong đoàn người này Đường Kính Chi và Ngọc Nhi đi đầu, Đường Kính Chi mày nhíu chặt, y vẫn còn đang suy nghĩ chuyện liên quan tới Bồ Đề giáo, Vương Nhân buông tay không quản, chẳng khác nào dung túng cho Bồ Đề giáo, hiện giờ giáo phái này đã cắm rễ sâu xung quanh, người dân bỏ Phật giáo Đạo giáo, tôn thờ giáo nghĩa của Bồ Đề giáo rồi.

Đi được một canh giờ, có tòa thôn trang không lớn hiện ra trước mắt mọi người.

- Bá gia, phía trước có thôn trang, hay chúng ta nghỉ một chút, hạ quan vào đó xin ít trà nước?

Mọi người xuất phát từ khi tời chưa sáng hẳn, cho tới lúc này đã cưỡi ngựa đi đường gần hai canh giờ rồi, ai nấy miệng khô cổ khát, Hồ An quất ngựa chạy gần tới bên Đường Kính Chi hỏi:

Đường Kính Chi quay đầu lại nhìn, thấy không ít xưởng vệ môi khô nứt nẻ, lo không có mình tọa trấn, đám Hồ An vào thôn rất có khả năng ức hiếp bách tính, gây chuyện lỡ dở thời gian:

- Mọi người cùng vào, uống nước xong chúng ta lên đường.

Những người theo Đường Kính Chi xuất phát từ kinh thành thì vui mừng kẹp bụng ngựa tăng tốc tiến về phía thôn nhỏ kia, chỉ có hai tên Lý Cường và Trương Lượng vẫn lờ đờ đi cuối.

Lý Cường mặt mày mệt mỏi chán nản, Trương Lượng thì hầm hừ bất mãn, miệng cứ lẩm bẩm suốt, tức Đường Kính Chi đi quá liều mạng, làm mông hắn sắp bị yên ngựa cọ toạc ra rồi, vậy mà không cho người ta nghỉ ngơi.

Ngươi muốn lập công với Hoàng thái hậu và hoàng đế, nhưng khiến người khác đi theo chịu khổ, thật đáng hận.

Ước chừng một tuần trà đoàn người Đường Kính Chi vào một thôn trang.

Tiểu thôn này dựa vào núi, có không ít ruộng bậc thang, tiếc là chưa tới vụ reo trồng, chỉ có đất đai khô cứng, nếu không sẽ là khung cảnh rất đẹp.

Hồ An xuống ngựa gõ cửa nông hộ, nhưng gõ liền năm sáu nhà liền mà không có ai đáp lời.

Trương Lượng rất bực bội, nếu là thường ngày hắn đã đá tung cửa xông vào rồi, chỉ có điều Đường Kính Chi ở đây làm hắn không dám phát tác, nhìn bộ dạng thanh quan đại lão gia của y, Trương Lượng rất ngứa mắt, loại người này hắn gắp nhiều, chẳng kẻ nào có kết cục tốt đẹp.

Hồ An gõ cửa thêm vài nhà nữa cũng không có ai thưa, mọi người đang nghi hoặc nhìn nhau thì Ngọc Nhi đột nhiên ra hiệu tất cả im lặng, sau đó truyền âm cho Đường Kính Chi, chỉ hướng:

- Tướng công, thiếp nghe thấy có tiếng nhạc hỉ, khả năng là người trong thôn đều tới đó dự hôn lễ rồi.

Đường Kính Chi ồ một tiếng, chỉ hướng đó:

- Bên kia có tiếng nhạc hỉ, chúng ta tới xem sao.

Hai hán vệ lập tức quất ngựa đi trước thăm dò, những người còn lại thong thả đi sau, một lúc hai người kia quay về báo quả nhiên có một nông hộ đang tổ chức hôn lễ.

Nông hộ đó ở đông thôn, bên trong đang rộn rã tiếng nhạc vui, tiếng người rôm rả trò chuyện uống mừng, đột nhiên có mười mấy nam tử cưỡi ngựa cao lớn đi vào, tức thì mọi người nhìn cả sang, thì thầm với nhau bàn tán:

- Bọn họ là ai thế, có vẻ không phải cường đạo.

- Đúng thế, chẳng lẽ là thân thích của nhà Trương Đại Sơn.

- Không thể nào, có bao giờ nghe nói thân thích Trương gia có người nào giàu có đâu.

Đám người Đường Kính Chi nhảy xuống ngựa đi tới, thấy một nam tử thấp bé bị một phụ nhân hung hãn đẩy mấy cái mới rụt rè lên hỏi:

- Không biết mấy vị công tử gia tới nhà tiểu nhân có việc gì ạ?

- Khốn kiếp, việc gì không tới lượt của ngươi, thấy đại nhân nhà ta còn không mau quỳ xuống.

Đường Kính Chi định trả lời thì nghe thấy đằng sau có tiếng quát lớn, rồi một cây roi màu đen mang theo tiếng gió rít quất thẳng vào mặt nam tử thấp bé kia.

Nếu trúng một roi dữ dội này nam tử thấp bé kia coi như hủy luôn mặt.

- Láo xược.

Cái roi sắp trúng đích thì Ngọc Nhi quát lên một tiếng, roi ngựa trong tay quất ra, hất cái roi kia sang một bên, làm nó quất sượt qua vai nam tử thấp bé.

Diễn biến quá bất ngờ, tới khi roi ngựa quất xuống đất để lại một vệt dài trên mặt đất, phụ nhân hung hãn tức thì rống lên, xông tới kéo nam nhân của mình đang sợ điếng người đứng đờ ra đó lại phía sau, quát tháo:

- Còn vương pháp gì nữa không, các ngươi là đại nhân gì chứ?