Chương 495: Đóng cửa hiệu

Đường Kính Chi ổn định lại tâm tình, bình đạm nói:

- Trung quân ái quốc vốn là đạo lý vô thượng của thần tử, cổ nhân có câu vua bảo thần chết, thần không thể không chết. Lần trước hoàng thượng chỉ suy xét thiếu chu toàn một chút mà thôi.

- Đừng dùng mấy lời đó đối phó với ta, cả hai ta đều biết sự thực là thế nào.

Minh Ôn gạt phắt đi:

- Bản vương nói thẳng, nếu ngươi quy thuận bản vương, bản vương cho ngươi một lời hứa, sau này thành công, bất kể là quan chức, tiền tài hay tước vị, tùy ngươi lựa chọn. Bản vương xưa nay nhất ngôn cửu đỉnh, chưa bao giờ nuốt lời.

Phải nói điều kiện của Thuận vương đưa ra rất hấp dẫn, không khác gì cho y một tấm chi phiếu khống, hơn nữa với tính cách của người này, tương lai lên ngai vàng, tuyệt đối sẽ thực hiện lời hứa.

Có điều Đường Kính Chi là kẻ kiêu ngạo, thái độ cao cao tại thượng của kẻ này làm y thấy rất phản cảm, đem so ra còn kém Trí Võ vương Minh Húc, lúc y là cử nhân mà đối xử vẫn ôn hòa thân thiện, bộc lộ một khí độ phi phàm.

Thậm chí trong lòng Đường Kính Chi, cái ngai vàng kia do Minh Húc ngồi mới là thích hợp nhất.

Nhưng phải thừa nhận trên đời này có thứ gọi là số mệnh, cả hai vị vương gia xuất sắc này chỉ có thể oán trách mình sinh ra không gặp thời thôi.

- Thất hoàng tử nói lời này là sai rồi.

Đường Kính Chi nghiêm mặt lại nói:

- Thiên hạ bao la, đâu cũng là đất của hoàng đế, bách tính ai cũng là con dân của hoàng đế, ta tất nhiên trung thành với hoàng thượng.

- To gan.

Nghe cách xưng hô của Đường Kính Chi với Thuận vương, một tên hộ vệ đứng sau quát lớn, tay phải đặt lên chuôi đao:

Ngọc Nhi nãy giờ luôn sẵn sàng, tức khắc bước tới chắn trước mặt Đường Kính Chi, năm hộ vệ còn lại đồng loạt bước tới vây Thuận vương vào giữa.

Minh Ôn nhìn xoáy vào mắt Đường Kính Chi, giọng âm trầm:

- Đường Kính Chi, ngươi có nghĩ tới hậu quả sau này chưa?

Đường Kính Chi không sợ, giờ y là Trung Nghĩa bá, dù có là vị vương gia không thể tùy tiện làm gì y:

- Vương gia, xin nghe vi thần nói một câu chân thành, ngài đã có những thứ hơn tuyệt đại đa số mọi người rồi, hãy biết đủ, rời kinh đi.

- Ha ha ha, Đường Kính Chi ngươi giỏi lắm.

Minh Ôn cười lớn, vương tước gì hắn không quan tâm, hắn thà sinh ra là người thường có cơ hội thi triển tài hoa của mình với đời còn hơn, tất nhiên hắn cũng không thèm giải thích với Đường Kính Chi quay người dẫn sáu hộ vệ bỏ đi, chỉ để lại một câu:

- Ta cũng chân thành mong ngươi không phải hối hận vì quyết định ngày hôm nay.

Người này từ đầu tới cuối không để mất phong độ bậc vương giả, riêng mặt này đã hơn hoàng đế trẻ rồi.

Đường Kính Chi chỉ thở dài, vốn y cũng không muốn quan hệ với Thuận vương trở nên căng thẳng, vốn y cũng có thể vờ vịt ưng thuận, sau đó dùng kế phản gián, nhưng trước khí phách của Thuận vương, y cũng vô tình bị cảm nhiễm sinh hào khí, không muốn dùng thủ đoạn thiếu quang minh đó, cho nên mới nói những lời kia.

Tuy nhiều nguyên nhân khiến bọn họ không thể không đối đầu, song khí phách của Thuân vương thì y bội phục.

Có điều sau này thêm một địch thủ không đội trời chung khó nuốt rồi.

- Ngọc Nhi, giờ chúng ta ra ngoài càng phải cẩn trọng hơn đấy.

Ngọc Nhi gật đầu:

- Cả tiểu viện sản xuất đồ thêu nữa, cũng phải bảo vệ nghiêm ngặt, tướng công nói xem vị Thất hoàng tử dã tâm lang sói đó có phải người trộm mẫu thêu của chúng ta không?

Đường Kính Chi bật cười, y không nghĩ với con người Thuận vương lại đi làm mấy chuyện thù vặt trẻ con đó, chỉ thuận miệng đáp:

- Ừ, đề phòng vẫn hơn.

Hôm nay y vốn định mượn của hoàng đế mấy chục cấm quân trông nhà, nhưng thấy tâm tình hoàng đế không tốt, tính mai tiến cung hẵng nói.

Rời tửu lâu, Đường Kính Chi quất ngựa đi tới của hiệu bán ngọc của Đường gia.

Trước kia Đường gia đầu tư vào kinh thành không nhiều, chỉ có hai hiệu bán ngọc cỡ vừa, vị trí cũng không phải nơi phồn hoa nhất cho nên phải đi khá lâu.

Đường Kính Chi vừa xuống ngựa đi qua ngưỡng cửa thì vị chưởng quầy trung niên mắt sáng lên, chạy nhanh tới, mặt hớn hở, hiển nhiên ông ta biết chủ tử được phong làm Trung Nghĩa bá:

- Nô tài thỉnh an bá gia.

Thực ra nô tài trong nhà, xưng hô là Nhị gia như cũ là đủ, không cần phải gọi là bá gia, nhưng ông ta cảm thấy được gọi chủ tử như thế rất là vinh hạnh.

- Đứng dậy đi.

Đường Kính Chi mỉm cười, đưa tay ra vỗ vai ông ta:

- Đặng Hạo, ông tới kinh thành đã hơn mười năm, giúp Đường gia quản lý của hiệu đâu ra đó, xem như là lão thần của Đường gia, mấy năm qua phải vất vả nhiều rồi.

Đặng Hạo người không cao, lại gầy gò, trông nhỏ hơn thực tế, đượng chủ tử khen, kích động ưỡn ngực lên, khiêm tốn đáp:

- Bá gia quá khen rồi.

- Không cần khiêm tốn, Đương gia từ trên xuống dưới ai có công, ai vất vả, trong lòng ta đều rõ.

Đường Kính Chi ngồi xuống ghế do tiểu nhị mang tới:

- Đây là ngân phiếu năm mươi lượng, tuy không nhiều, nhưng là chút tâm ý của ta, thu lại đi.

- Bá gia, nô tài chỉ làm việc trong phận sự thôi.

Đặng Hạo xua tay liên hồi:

- Ngươi đáng thưởng, nhận lấy đi.

Đường Kính Chi nhét ngân phiếu vào tay Đặng Hạo, còn thưởng cho hai tiểu nhị trong hiệu mỗi người một lượng bạc. Số tiền đó bằng mấy tháng lương, hai tiểu nhị mừng rỡ, quỳ xuống khấu đầu tới bảy tám cái liền, cười toét miệng tới tận mang tai.

- Đặng Hạo, hiện giờ trong hiệu còn nhiều hàng tồn không?

Đường Kính Chi đi tới tủ hàng, nhìn vào số ngọc thạch giá trị không nhỏ trong đó.

Thực ra kinh doanh ngọc đem lại lợi nhuận hơn nhiều so với làm đồ thêu, một khối ngọc chừng mười lượng, qua điêu khắc, mài giũa thành đồ trang sức như ngọc bội hoặc trâm cài, có thể bán được một một hai trăm lượng bạc.

Trong khi đó nghề thủ công thực sự không được coi trong trong xã hội này, một người thợ điêu khắc ngọc bậc thầy chăng nữa một tháng tối đa cũng chỉ kiếm được năm lượng bạc.

Có thể nói là siêu lợi nhuận.

Có điều lợi nhuận cao thì cạnh tranh cũng nhiều, nhất là ở Ni Lạc Thần này, nếu chẳng phải trong đầu Đường Kính Chi có hình vẽ vô cùng vô tận, lại độc nhất vô nhị, y cũng chẳng tính tới kinh doanh đồ thêu.

Đặng Hạo mặt có chút sốt ruột:

- Bẩm bá gia, hàng tồn gần như đã hết, nếu như không đưa hàng tới, chẳng mấy chốc không còn đủ hàng mà bầy nữa.

Nếu như của hiệu không đủ hàng hóa để bày biện, sẽ khiến khách nghĩ rằng cửa hiệu này làm ăn đi xuống rồi, tới lúc đó mười người khách đi vào, có tới 7 quay trở ra, 3 người còn lại ép giá, không còn làm ăn gì nổi nữa.

Đường Kính Chi cẩm tấm ngọc bội màu xanh lên xem, thấy rất vừa mắt, liền đưa cho Ngọc Nhi, Ngọc Nhi rất thích thú, đưa tay mân mê, nàng không hiểu giá trị của ngọc, chỉ biết sờ vào rất dễ chịu.

Thấy chủ tử có vẻ không để tâm mấy, Đặng Hạo cuống lên:

- Bá gia, phải làm sao bây giờ, không thể đóng cửa hiệu được.

- Ha ha ha, lần này ta tới tìm ông là để đóng cửa hiệu đấy.

Đường Kính Chi cười sang sảng, quay sang nói với Đặng Hạo đang mặt đầy ngạc nhiên:

- Nói rõ cho ông biết nhé, gần đây ta kinh doanh đồ thêu, đã mua hiệu rồi, hôm nay tới đây là thông báo trước với ông một tiếng, đợi bên kia chuẩn bị xong, ông sẽ chuyển qua đó quản lý giúp ta.

Đặng Hạo không ngờ chủ tử muốn đóng của này thật, trong lòng cảm xúc ngổn ngang, ông ta sống ở cửa hiệu này đã mười mấy năm, có thể nói là tình cảm sâu nặng, hơn nữa kinh doanh ngọc lâu năm, lòng sinh yêu thích với thứ đá xinh đẹp này, đột nhiên bảo ông ta chuyển nghề, lòng không hề muốn.