- Đúng thế, nói lời không giữ lời là ông sai rồi, tuy chưa làm giấy tờ, người ta không thể kiện lên quan, nhưng ông không nên làm thế.
Có anh chàng không biết nổi lòng hiệp nghĩa hay là muốn thể hiện trước mỹ nhân, lên tiếng phụ họa.
Thực ra có rất nhiều người nghĩ thế, thời ấy người ta coi trọng tình hơn pháp, nhưng không phải chuyện của mình nên họ không hứng thú tham gia thôi.
- Ài, ta cũng bất đắc dĩ thôi, nếu chẳng phải trong nhà có chuyện gấp, ta cũng không nỡ bán nó đi.
Câu này của người trung niên làm mắt Đường Kính Chi sáng lên, lúc nãy ở xa y đã thấy đại lâu này không tệ, mỹ quan khí thế, còn chưa sơn xong, nói rõ nó hoàn thành chưa lâu.
- Dù sao nơi này ta bán chắc rồi, không cho các ngươi thuê được, các ngươi nói gì cũng không thay đổi được đâu.
Đỗ Lệnh Hà chua ngoa mồm miệng sắc bén lại được lý, người kia thấy xung quanh có người hùa vào, không muốn dây dưa thêm nữa, lời cần nói cũng nói hết rồi.
Song Đỗ Lệnh Hà khó khăn lắm mới kiếm được nơi tốt, giá cả vừa phải, sao chịu buông tha, nhất quyết muốn người kia thực hiện lời hữa.
- Đỗ cô nương ở đây làm gì thế?
Nghe giọng nam tử quen thuộc gọi, Đỗ Lệnh Hà thấy Đường Kính Chi, mừng rỡ nghĩ có chỗ dựa rồi, định giải thích nguyên do để y làm chủ cho mẹ con mình, thì bị mẹ nàng kéo tay áo quỳ xuống đất.
Đỗ Diêu Thị dập đầu đủ ba cái:
- Dân phụ thỉnh an Trung Nghĩa Bá.
Sững người một lúc Đỗ Lệnh Hà mới nhớ ra hôm qua quay về nhà, hạ nhân ở lại trong coi tiểu viện nói với nàng, chủ tử của họ được phong tước, chuyển tới nơi ở mới rồi.
Vì tiếp xúc với Đường Kính Chi một thời gian, y luôn ôn hòa không câu nệ lễ tiết, giờ phải quỳ xuống khấu đầu với người ta, Đỗ Lệnh Hà cảm thấy rất thiếu tự nhiên, lòng thầm nghĩ, nếu người trong lòng nàng không bị điên, ắt hẳn bây giờ cũng là trọng thần được hoàng thượng trọng dụng rồi. Như thế nàng cũng là phu nhân quan gia, đâu cần phải quỳ lạy ai.
Trong lòng nổi lên chút chua chát cùng mất cân bằng, cho nên Đỗ Lệnh Hà khấu đầu rất gượng gạo.
Trung niên béo tốt kia không ngờ thanh niên cưỡi ngựa trắng kia là một vị bá tước, ông ta giật mình, giữa Ni Lạc Thần này ai dám giả danh chứ, cũng quỳ xuống khấu đầu:
- Thảo dân Dư Thuận thỉnh an bá gia.
Những người không liên quan thấy cảnh này đều tránh xa, anh chàng lúc nãy lên tiếng bất bình vẫn nhìn Đỗ Lệnh Hà một cái nữa mới nuối tiếc rời đi.
Đường Kính Chi nhảy xuống ngựa:
- Đứng cả lên đi, Đỗ cô nương đang tranh chấp chuyện gì thế?
Đỗ Lệnh Hà định đứng dậy kể khổ, nhưng Đỗ Diêu Thị thì nghĩ hiện giờ thân phận Đường Kính Chi so với trước kia đã cách biệt như trời với đất rồi, mẹ con nàng là bình dân, làm gì có tư cách đứng nói chuyện ngang hàng với người ta, nên kéo góc áo con gái không cho đứng dậy.
Đỗ Diêu Thị cho rằng mẹ con nàng hiện giờ trông cậy vào Đường Kính Chi chiếu cố một hai phần mới có thể sống được ở kinh thành, nếu không cẩn thận vượt quy củ để chỗ dựa duy nhất này không vui thì mẹ con nàng sống ra sao?
Ở quê không về được nữa rồi, nếu ở kinh thành cũng không còn chỗ đặt chân, thực sự chỉ còn đường chết.
- Mẹ, mẹ buông tay ra đi, con có chuyện muốn nói với Đường nhị gia.
Đỗ Lệnh Hà không biết suy nghĩ của mẹ mình, cố cậy tay mẹ ra:
Đỗ Diêu Thị thấy con gái không biết thân biết phận, đưa tay tát một cái, quát:
- Con nói gì đó? Hiện giờ đứng trước mắt con là Đường bá gia! Là Trung Nghĩa bá, còn chưa hiểu sao?
Rồi lại khấu đầu bồi tội:
- Con gái dân phụ còn trẻ dại nói lỡ lời, xin bá gia rộng lượng tha cho nó.
Mặc dù Đỗ Diêu Thị tát không mạnh, nhưng làm Đỗ Lệnh Hà choáng váng, nàng là con độc nhất của Đỗ gia, được cha mẹ hết sức cưng chiều, cho nên mới tạo thành tính khí ương bương, không bao giờ chịu thua thiệt ai.
Nếu chẳng được chiều sinh hư, Đỗ Lệnh Hà đã chẳng dám tùy ý ra ngoài, kết quả bị trưởng tử của Hồ Hòe An nhìn trúng đeo bám, nàng không chịu đã đành còn lên tiếng xỉ vả hắn, kết quả khiến vị đại thiếu gia kia căm tức nhất quyết muốn cưới nàng về nhà.
Có thể nói Đỗ gia suy bại, Đỗ Lệnh Hà không thể chối bỏ trách nhiệm.
Dư Thuận vốn còn tưởng vị bá tước trẻ kia và hai mẹ con xinh đẹp này ắt có quan hệ lớn, nhưng thấy cảnh này mới biết mình quá lo rồi.
Đường Kính Chi không hiểu chuyện ra sao, nhưng giữa đường giữa phố để nữ nhân quỳ lạy mình như thế, cảm giác không được thoải mái, người ngoài nhìn vào cũng chẳng phải hay ho gì, muốn giải quyết nhanh chuyện này, không kịp suy nghĩ đã đưa tay ra đỡ Đỗ Diêu Thị đứng lên:
- Ta vẫn ta ta thôi, sau này trừ lễ tiết tất yếu, phu nhân không cần quá câu nệ như thế.
Đỗ Diêu Thị thấy Đường Kính Chi muốn nắm cánh tay đỡ dậy, hoảng hốt rụt tay lại, không may để tay nhỏ nhắn lọt đúng vào Đường Kính Chi, khiến tim nàng đập thịch một cái, khuôn mặt mỹ diễm đỏ bừng như lửa.
Có điều nàng sợ quá mức, không dám né tránh, chỉ khiếp hãi ngẩng đầu nhìn Đường Kính Chi.
Vô tình nắm tay Đỗ Diêu Thị, Đướng Kính Chi vốn chẳng cảm thấy gì, nhưng nhìn Đỗ Diêu Thị mặc bộ váy xanh ôm khít cơ thể thành thục, lúc này nàng đang quỳ, thấy rõ bờ mông tròn trịa hoàn mỹ như vẽ bằng compa, toàn thân run rẩy hoảng hốt như con thỏ trắng lọt vào móng vuốt chó sói, chẳng hiều thế nào trong lòng nổi lên dục vọng tà ác, muốn ôm mỹ phụ này vào lòng ức hiếp dày vò.
Là nam nhân, đều có dục vọng chiếm hữu mãn liệt, nhất là với nam nhân trẻ tuổi thành đạt.
Cho dù là người tính cách ôn hòa, nhưng gặp trường hợp đặc thù kích thích, cũng sẽ lộ ra mặt tà ác của mình.
Đường Kính Chi vẫn rất lý trí, lòng thoáng xao động rồi tỉnh lại, có điều trước khi buông tay ra còn khẽ bóp một cái.
Đỗ Diêu Thị nhát gan, nhưng lại mẫn cảm, phát giác ra động tác nhỏ của Đường Kính Chi trong lòng tức thì hoảng loạn.
Nàng tự biết mình xinh đẹp, từ khi lên kinh không ít lần bị người kẻ xấu dây dưa dụ dỗ, chớp mắt nhận ra Đường Kính Chi nổi sắc tâm với mình.
Làm sao đây?
Mình phải làm sao bây giờ?
Đỗ Diêu Thị hết sức bất an, nếu là người khác, nàng có thể né tránh, hoặc là nói với con gái, dựa vào tính cách mạnh mẽ của con nàng, không cần quá sợ.
Nhưng người có ý xấu với nàng lại là Đường Kính Chi.
Hiện mẹ con nàng phải dựa vào y chiếu cố mới sống được, chưa kể nay y là bá tước, là quý tộc thực sự, quan viên gặp y còn phải chủ động thi lễ vấn an, mẹ góa con côi nàng làm sao kháng cự được?
Đỗ Diêu Thị là người thiếu quyết đoán, chỉ còn biết cúi gằm mặt xuống.
Người tính cách bị động, đa phần gặp chuyện chỉ biết im lặng nhẫn nhịn.
Bị mẹ tát giữa phố, Đỗ Lệnh Hà hơi tỉnh lại, nhà nàng trước kia đắc tội không nổi với quan viên nữa là quý tộc, vội quỳ xuống nhận sai.
Ngọc Nhi đi tới kéo Đỗ Lệnh Hà lên.
Đỗ Diêu Thị là phu nhân địa chủ, tất nhiên chưa từng chịu khổ cực, tay vừa mềm vừa êm, Đường Kính Chi bóp trộm một cái, thấy nàng chẳng những không có chút phản kháng nào, còn ngoan ngoãn đứng một bên, nhất còn ở ngay trước mặt con gái nàng, trong lòng càng nổi lên khoái cảm tà ác.
Hít sâu một hơi, Đường Kính Chi trấn tĩnh lại, ra hiệu bọn họ đi sát vào bên đường rồi mới nhìn Đỗ Lệnh Hà hỏi lại:
- Đỗ cô nương, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
- Bá gia, chuyện là thế này ...
Đỗ Lệnh Hà thay đổi cách xưng hô, kể lại câu chuyện lúc nãy Đường Kính Chi đã hiểu phần nào rồi:
- Giá cả đã thỏa xong hết, vậy mà ông ta lại nuốt lời, nói muốn bán đi, không cho thuê nữa.
Nói xong quên cả chuyện vừa rồi quay lại bộ dạng phẫn nộ bất bình.
Dư Thuận chỉ đứng nghe, không phản bác gì cả, xem ra toàn bộ lời nói của Đỗ Lệnh Hà là sự thật rồi, nhưng Đường Kính Chi lại lắc đầu, không ngả về phía nàng, Đỗ Lệnh Hà có thể cãi nhau miệng chiếm lý, nhưng chung quy không thay đổi được gì, có kéo tới quan phủ thì người ta chỉ có thể phán Dư Thuận thất tín là hết.
Lầu gác người ta cứ bán, còn mẹ con họ Đỗ thì chẳng thể thuê được.
*
Hết