Chương 470: Chuyển biến

Mùa thu vừa rồi phương bắc gặp thiên tai lớn, triều đình nợ quân lương rất nhiều nơi, nếu chuyện này khiến cho các võ tướng bất mãn thì rất không ổn.

Những tướng lĩnh nắm quân này khác với quan văn, bọn họ nắm quân trong tay, lỡ có kẻ thừa cơ xúi bẩy kích động thêm vào, hậu quả khó lường.

Nơi khác chưa nói, chỉ cần tướng sĩ phương bắc bất mãn không một lòng kháng địch nữa thì vương triều nguy rồi.

Tất cả lý do khác Hoàng thái hậu không thèm để ý, riêng lý do này khiến nàng phải nhíu mày.

Thấy Hoàng thái hậu đã có vẻ do dự, liền được thế nói tiếp:

- Bẩm Hoàng thái hậu, Trình các lão nói rất đúng, có thể phong quan cho Đường cử nhân, hẳn với tài của y, không bao lâu có thể từng bước thăng cao, vào triều nghị sự rồi.

Bọn họ vốn bàn bạc với nhau dùng hết mọi khả năng đàn áp Đường Kính Chi, nếu như không còn cách nào khác mới nhượng bộ cho y vào triều nghị sự, nhưng lúc này thấy Hoàng thái hậu dao động rồi, liền sửa lời ngay, tính đẩy Đường Kính Chi tới nơi nào đó làm quan cho xong nợ.

Đường Kính Chi đến sau mà dùng sức một người lật đổ đám Tần Mục, nói lên y là kẻ có tâm kế thủ đoạn lợi hại, không phải thứ cuồng trí ngu xuẩn, bọn họ không yên tâm để y ở lại bên hoàng đế.

- Đúng vậy,, vi thần nghe nói tới công tích của Đường cử nhân rồi, nếu đưa y tới địa phương rèn luyện vài năm, nhất định thành trụ cột của xã tắc.

Tề các lão không bỏ lỡ thở cơ tốt :

Đám người này định gậy ông đập lưng ông đây mà, Đường Kính Chi cười nhạt.

Hoàng thái hậu tuy có lo lắng, nhưng là nghĩ cách hóa giải bất mãn của của tướng sĩ chứ không phải định thay đổi chủ ý. thấy những kẻ này chớp mặt trở giọng, được nước lấn tới, Hoàng thái hậu cũng đồng thời thầm cười nhạt, các ngươi đúng là định ức hiếp mẹ góa con côi chúng ta rồi, lần này ai gia lùi bước trước các ngươi để các ngươi được thế chống đối hoàng nhi của ta sao?

- Được rồi, điều Trình ái khanh tấu lên ai gia đã hiểu, có điều tước vị này ai gia phong chắc.

- Hả? Hoàng thái hậu ...

Hồ các lão giật mình sao tự nhiên gió lại đổi chiều thế này ? Định nói thì Hoàng thái hậu đứng bật dậy, quát:

- Đủ rồi! Trong lòng các ngươi nghĩ gì ai gia hiểu rất rõ, nhưng các ngươi thử nghĩ lại đi, từ khi hoàng thượng đăng cơ tới nay, các ngươi đã một lần thuận theo ý của hoàng thượng chưa? Đúng, hoàng thượng còn trẻ, ai gia cũng biết suy nghĩ của hoàng thượng đa phần không hoàn thiện, có nhiều thiếu sót. Các ngươi không biết khắc phục thiếu sót hoàn thiện, chỉ một mực phản đối, trái ý hoàng thượng, làm uy nghiêm hoàng thượng tổn thất.

Càng nói bà càng phẫn nộ:

- Ở kinh thành còn đỡ, ở địa phương có kẻ dám làm phản, không coi hoàng thượng vào đâu nữa. Các ngươi không biết sai, lần này còn kéo bè kéo cánh tới đây, các ngươi định bức ép ai gia hả? Nói cho các ngươi biết, ai gia tuyệt đối không thỏa hiệp với các ngươi! Còn nữa tên Mạnh Tử Đức đó, sau này đừng kẻ nào nói xấu trước hắn trước mặt ai gia, nếu không đừng trách ai gia không khách khí.

Hoàng thái hậu phát tác một hồi khiến mấy vị trọng thần cúi rạp xuống đất, không dám nói nửa câu.

Đường Kính Chi thầm nhủ, tên Mạnh Tử Đức này có sao gì chiếu mạng không biết, vốn Hoàng thái hậu không ưa gì hắn thả hắn ra là bất đắc dĩ, bị mấy lão già này nói một hồi, chẳng hiểu nghĩ gì lại thành bênh vực hắn rồi.

Có lẽ tâm lý kẻ thù của kẻ thù là bạn chăng?

Kết cục Hoàng thái hậu nổi giận là điều Đường Kính Chi lường trước rồi cho nên y mới rảnh rang suy nghĩ lung tung.

- Nếu không còn chuyện gì nữa thì các ngươi lui đi.

Hoàng thái hậu không muốn nói chuyện với những kẻ này nữa, phẩy tay đầy căm ghét.

- Bẩm hoàng thái hậu, nếu như người muốn phong tước vị cho Đường cử nhân, vi thần có một cách hay, có thể tránh làm tướng sĩ bất mãn.

Trình các lão chợt lên tiếng nói:

Hoàng thái hậu không tin những kẻ này có chủ ý gì tốt đẹp:

- Biện pháp gì, nói ra cho ai gia nghe.

- Ý vi thần là Cửu công chúa đã tới tuổi cưới gả, không bằng tuyển Đường cử nhân làm phò mã, tới lúc đó đừng nói là phong bá tước, cho dù phong hầu tước cũng không ai dám nói một câu không phục.

Trình các lão vừa nói lời này, Từ Ninh cung lập tức lặng ngắt như tờ, mỗi người tưởng chừng như nghe được tiếng tim mình đập.

Đường Kính Chi chết đứng luôn tại chỗ, tỉnh lại rồi chỉ cảm thấy ông già này hồ đồ rồi à? Mình có thê có thiếp, làm sao có thể làm phò mã phò ngưu gì nữa.

Hoàng thái hậu thì tưởng mình nghe nhầm, chuyện này sao có thể:

- Ngươi nói cái gì? Muốn tuyển Đường cử nhân làm phò mã, gả Cửu công chúa cho y.

- Đúng ạ, ý vi thần là thế.

Trình các lão quỳ xuống, ra hiệu cho hai đồng liêu.

- Vi thần thấy biện pháp này không tệ.

Hồ các lão khấu đầu:

Tề các lão cũng nói:

- Vi thần tán thành.

- Không được.

Hoàng thái hậu còn chưa nổi đóa, Đường Kính Chi đã lên tiếng trước, đi ra quỳ sụp xuống:

- Hồi bẩm Hoàng thái hậu, học sinh đã có thê có thiếp, không xứng cưới công chúa.

- Không sao hết, ngươi chỉ cần bỏ hết thê thiếp đi là được.

Câu này của Trình các lão làm Đường Kính Chi nổi xung, muốn xông tới đạp cho lão già này một phát.

Vốn lần trước ở tửu lâu Trình các lão ở tửu lâu cứu ca kỹ kia làm Đường Kính Chi cực kỳ bội phục, nhưng lúc này hình tượng của Trình các lão trong lòng y hoàn toàn sụp đổ.

Y không ngu xuẩn, sao chẳng hiểu lão già này toan tính cái gì?

Đê tiện bẩn thỉu, lão già này mà là nội các đại học sĩ sao? Y không ngây thơ, biết người leo lên vị trí này không phải nhờ hiền đức, mà nhờ tâm cơ thủ đoạn, nhưng thủ đoạn không có nghĩa là làm trò bỉ ổi này.

Chẳng trách vừa rồi Hoàng thái hậu lại chợt nhớ tới Mạnh Tử Đức.

Lúc nà cũng nhớ tới Mạnh Tử Đức.

Cái vương triều này thối tới tận đây rồi thực sự cần tới liều thuốc mạnh mới vực dậy nổi, còn những biện pháp ôn hòa như của y, căn bản không trị nổi tận gốc, chỉ làm con bệnh thoi thóp quằn quại lâu hơn.

Trước kia y là kẻ đứng ngoài, ai làm vua cũng thế, vương triều này có sập y cũng không quan tâm.

Nhưng giờ vì nhiều lý do y phải thay đổi lập trường của mình, phải đứng về phía hoàng đế, cái nhìn của y cũng thay đổi.

Đánh giá về Mạnh Tử Đức bất giác cũng thay đổi.

Hắn thực sự là kẻ cố chấp, cực đoan, có cái nhìn thiển cận sao?

Thực ra Đường Kính Chi nhầm từ đầu, lần trước Trình các lão ra tay hoàn toàn vì biết đám người Tần Mục ở bên cạnh mà thôi, ông ta không muốn cứu người, mà là muốn xỉ nhục đám Tần Mục, làm thanh danh của chúng thêm tồi tệ.

Hoàng thái hậu lúc này tỉnh lại, sắc mặt chớp mắt trở nên cực kỳ khó coi, nàng tất nhiên hiểu vì sao ba kẻ này đưa ra kiến nghị như thế, chẳng qua vì cho rằng Cửu công chúa Minh Hân xuất thân dân gian, không xứng làm công chúa.

Năm xưa tiên hoàng nhận con, bị bách quan trong triều ngăn cản đủ bề, chính ba kẻ này cầm đầu yêu cần tiên hoàng không nên đón Minh Hân vào cung.

Cái vương triều Minh Hà này rất coi trọng thân phận và xuất thân của người mẹ, cho dù Minh Hân là con đẻ của tiên hoàng không cần phải nghi ngờ, nhưng đại thân trong triều xem thường nàng, coi mẹ nàng là nữ tử không đoan chính tiết hạnh, sinh con không có trượng phu.

Năm xưa Minh Hân vào cung cũng gây nên sóng gió lớn trong triều.

Có điều Hoàng thái hậu giận thì giận, nhưng nàng không phát tác vì còn nguyên nhân nữa, nguyên nhân không ai dám đường hoàng nói ra.

Đường Kính Chi thấy Hoàng thái hậu vẻ mặt biến ảo khó lường thì cuống lên.

Y không muốn phụng chỉ bỏ thê thiếp.

Lâm Úc Hương và Chu Quế Phương đã mang thai con của y rồi, y còn đang khao khát sớm ngày về nhà, ở bên các nàng lúc sinh con.