Chương 468: Tĩnh điện

Vì Hoàng thái hậu đã nói y có thể trực tiếp tới cung Từ Ninh xin gặp, cho nên lần này Đường Kính Chi không đợi ở cửa cung nữa mà nhờ một thái giám dẫn đường.

Tới cổng Từ Ninh cung, Đường Kính Chi cúi đầu sửa sang lại y phục thì một thiếu nữ xinh đẹp từ trong đi nhanh ra, thiếu chút nữa va phải y, đưa mắt nhìn thấy nàng môi mím lại, mày phượng nhướng cao, hiển nhiên tâm tình không tốt chút nào.

Chợt nhớ ra mình từng gặp nàng một lần rồi, vội lùi lại thi lễ:s

- Học sinh Đường Kính Chi thỉnh an Cửu công chúa.

Là cô công chúa dân gian hại hoàng đế trẻ sinh mối tình trái luân lý.

Cửu công chúa đang định trút giận lên kẻ khiến nàng thiếu chút nữa va phải, nhưng nhận ra thân phận y, thu lại lửa giận:

- Đứng dậy đi, ngươi tới gặp Hoàng thái hậu à?

- Bẩm Cửu công chúa, đúng thế ạ.

Cửu công chúa hạ thấp giọng xuống hỏi:

- Ồ, ngươi nói cho ta biết ngươi gặp Hoàng thái hậu có chuyện gì?

Đường Kính Chi lần trước gặp Cửu công chúa thì thấy nàng đi cùng với Thuận Vương, sao dám nói sự thực? Đang thấy khó xử thì một cung nữ đi ra nói:

- Hoàng hậu có chỉ tuyên Đường cử nhân vào cận kiến.

Cửu công chúa nhún vai bỏ đi, có điều được vài bước thì dừng lại, nhoẻn miệng cười:

- Ngươi là kẻ rất thú vị, khi nào rảnh có thể tới tìm ta, trong này thật buồn chán.

Đường Kính Chi ngớ người, rồi lè lưỡi, cô chưa xuất giá, y là một nam tử thành niên làm sao dám tới tìm?

Chán sống chắc!

Đường Kính Chi đi vào khấu đầu hành lễ xong thì nghe giọng Hoàng thái hậu lạnh nhạt nói:

- Đứng dậy đi, Đường cử nhân quen biết rộng nhỉ, cả Cửu công chúa cũng biết.

Đường Kính Chi thầm kêu xui xẻo, hôm nay ra đường đúng là không xem lịch:

- Bẩm Hoàng thái hậu, học sinh chỉ tình cở gặp Cửu công chúa một lần thôi ạ.

Cung nữ thì thầm bên tai Hoàng thái hậu, sắc mặt bà càng thêm khó coi:

- Chỉ gặp một lần mà Cửu công chúa bảo ngươi vào cung tìm à?

- Học sinh đúng là chỉ gặp Cửu công chúa đúng một lần thôi ạ, còn Cửu công chúa hình như có nghe nói tới học sinh ở đâu đó.

Đường Kính Chi chẳng sợ Hoàng thái hậu phạt mình vào lúc này, nhưng bị hai ánh mắt như kiếm băng chiếu vào chẳng dễ chịu gì, cẩn thận khom mình xuống thấp hơn một chút.

Hoàng thái hậu hừm một tiếng, xua tay đuổi cung nữ bốn xung quanh đi, để lại mỗi cung nữ tâm phúc lần trước tới ngự thư phòng truyền lời:

- Hôm nay ngươi tới tìm ai gia có chuyện gì?

- Bẩm Hoàng thái hậu, học sinh muốn bẩm báo đã cùng với thương nhân họ Tần ký khế ước bán quyền kinh doanh ở Liễu Châu và Hải Châu cho hắn.

Đường Kính Chi vừa nói vừa lấy khế ước ra giơ qua đầu:

Thấy thái độ Đường Kính Chi hết sức cung kính, chỉ nói tới chính sự, Hoàng thái hậu bỗng thấy phiền não vô cớ.

Có lẽ vì tiên hoàng bệnh nặng nằm bẹp giường, Hoàng thái hậu cô đơn tịch mịch quá lâu, cho nên lần trước nói chuyện với Đường Kính Chi rất vui vẻ, bà sinh thiện cảm với y, từ khi gả vào cung, bà không còn bằng hữu thực sự tin tưởng nữa, cho nên hiện thấy Đường Kính Chi, muốn trò chuyện với y vài câu, dù chỉ là một vài câu nói đùa tùacute; trước khi bàn chính sự cũng được.

Nói ra tội hoàn toàn là của Đường Kính Chi.

Y đem hiểu biết về Đường lão thái quân dùng với Hoàng thái hậu, cho nên lần trước cố ý dùng cách nói chuyện thú vị lôi kéo bà tham gia vào, làm tâm tư phẳng lặng bao năm của Hoàng thái hậu có chút gợn sóng, tất nhiên đó không phải tình cảm nam nữ, chỉ là chút thiện cảm.

Nhưng Đường Kính Chi không quên bà là quốc mẫu cao quý một câu nói có thể lấy mạng y.

Cho nên nghe giọng nói có chút mất kiên nhẫn của Hoàng thái hậu, y lập tức cẩn thận đề phòng, vả lại lần nà tới báo cáo thôi, đâu phải có việc nhờ cậy như lần trước cần gì phải hao tổn tâm tư đùa với lửa.

Có điều hôm nay Đường Kính Chi mang tới tin mừng, xem khế ước bán quyền kinh doanh thu được tới mười vạn lượng, Hoàng thái hậu đầu tiên là giật mình, sau đó nhớ tới số bạc này tới chín phần là của mình rồi thì tâm trạng tốt hơn hẳn:

- Đường cử nhân thủ đoạn rất được, chỉ một mẫu thêu bán được mười vạn lượng, ai gia thấy ngươi đúng là thần tài chuyển thế.

- Học sinh có là thần tài, cũng để phụ trợ Hoàng thái hậu và hoàng thượng.

Đường Kính Chi lần đầu tiên nói một câu mà bản thân chính y cảm thấy vô sỉ, không dám ngẩng đầu gặp ai nữa.

Có điều với hoàng thái hậu, lời này rất dễ nghe, gật đầu hài lòng, làm hạt châu cài trên đầu va chạm nhau tạo nên âm thanh vui tai:

- Phải rồi, ngươi tới là để phụ trợ ai gia và hoàng thượng, ngân lượng đã thu về chưa, lấy ra cho ai gia xem.

Nói rồi rời ghế tha thướt rời ghế, tới trước mặt Đường Kính Chi.

Đường Kính Chi vẫn một mực cung kính đầu cúi nhìn mặt đất, dù có làn hương thơm thoang thoảng truyền vào mũi cũng không dám đưa mắt lên nhìn, lấy hai vạn lượng ngân phiếu đưa ra.

Lần trước Hoàng thái hậu cũng trực tiếp lấy tấm khăn tay từ Đường Kính Chi rồi, nên lần này không sai cung nữ chuyển cho mình, mà đưa tay ra lấy.

"Á" không khéo thế nào tay hai người chạm vào nhau, hoàng thái hậu như bị kim chích một cái không đau, nhưng giật mình khẽ phát ra tiếng kêu nho nhỏ.

Tức thì phừng một cái, mặt như ngọn đuốc bắt lửa, đỏ từ tai tới cổ.

Hôm nay trời lạnh, Hoàng thái hậu lại mặc váy gấm dầy, trước đó đi xuống, ma sát giữa ống tay áo và cánh tay dễ sinh ra tĩnh điện.

Điều này chớp mắt Đường Kính Chi hiểu ra, nhưng hiểu ra thì muộn rồi.

Vừa rồi y chạm vào ngón tay trắng trẻo của Hoàng thái hậu, tuy là bị động, nhưng đây đâu phải thời đại lấy lý ra mà nói được, Hoàng thái hậu mà nổi giận chém đầu chẳng cách nào phản kháng.

Bị Đường Kính Chi "chích điện" cho một cái, Hoàng thái hậu mới ý thức được vừa rồi mình quá bất cẩn, đời này mới chỉ có ba nam nhân chạm vào nàng, là phụ thân nàng, tiên hoàng cùng đương kim thánh thượng.

Bỗng nhiên có đụng chạm da thịt với nam tử khác, dù Hoàng thái hậu thường ngày mạnh mẽ sắc sảo, cũng cuống lên không biết phải làm thế nào.

Đường Kính Chi chỉ ngây ra trong chốc lát rồi tỉnh ngay lại, nực cười, nếu vì chuyện này mà bị phạt chẳng phải lỗ vốn lớn à, Hoàng thái hậu phi lễ y cơ mà, cấp sinh trí nói ngay:

- Hoàng thái hậu đừng ngạc nhiên, vị công tử họ Tần kia lên kinh chuyển hàng cho nên không đem theo nhiều ngân lượng, học sinh đồng ý cho hắn trả tiền đặt cọc trước, đợi hắn về tới nhà sẽ nộp phần còn lại.

- Ra thế!

Hoàng thái hậu cũng rất thông minh, thuận theo y của y nhanh chóng đối đáp:

- Nếu như ngươi đã chấp thuận rồi thì cứ theo lời ngươi nói mà làm đi, ai gia tin tưởng vào nhãn quang của ngươi.

- Đa tạ Hoàng thái hậu tín nhiệm, người này muốn sớm về nhà triệu tập thợ thêu làm việc, người xem có nên chọn vài người nội xưởng theo nam hạ không ạ.

Đường Kính Chi thở phào, coi bộ Hoàng thái hậu đồng ý bỏ qua rồi, nhưng không dám lơ là, tranh thủ nói luôn phân tán sự chú ý của bà:

- Học sinh từng nói với hắn sẽ nhờ ông chủ lớn phái người của nội xưởng theo hắn tới phương nam, đẻ kích thương gia làm hàng nhái.

Quả nhiên Hoàng thái hậu phân tâm ngay:

- Hả, làm thế có được không?

Vì ở Vương triều Minh Hà này không có khái niệm hàng chính hãng hay hàng nhái gì hết.

- Bẩm hoàng thái hậu, học sinh chỉ muốn người nội xưởng đi theo, trừng trị ít thương gia mô phỏng theo mẫu thêu của chúng ta, tránh làm ảnh hưởng tới chuyện kinh doanh của Tần gia, có người mô phỏng cũng không phạt tù, chỉ tịch thu ngân lượng thôi.

Đường Kính Chi giải thích kỹ hơn:

- Còn bác tính bình dân thì học sinh đã nói với Tần công tử, chúng ta không để ý tới.

Hoàng thái hậu cười khổ:

- Lần này ngươi lại tính dùng nội xưởng phạt tiền bổ xung quốc khổ à?

Xem ra mình mang tiếng gian thương mất rồi, Đường Kính Chi cười khổ:

- Cũng có một phần ạ, chủ yếu là hù dọa thôi, nên xin Hoàng thái hậu lệnh chọn những người tính cách mềm mỏng, khéo léo không phải là người thích cáo mượn oai hùm đi, tránh gây loạn.

- Ừm, ai gia hiểu rồi.

Hoàng hậu vẫy tay gọi cung nữ tâm phúc tới dặn dò một phen, bảo đi truyền lệnh, tới khi cung nữ kia lui rồi, mới chợt nhận ra hiện trong gian phòng này chỉ còn lại hai người, vốn chuyện đã qua bất chợt cảm thấy ngón tay như tê tê, không khỏi lung túng.