Đường Kính Chi nghe vậy thì mừng rỡ, rõ ràng hoàng thái hậu đứng về phía y rồi, có điều chém đầu Nhạc Nam Sơn thì vạn vạn lần không thể, nếu không y giống đám Tần Mục, kết oán không thể cởi bỏ được với bách quan trong triều rồi, vội ngăn cản:
- Hoàng thái hậu, xin khoan đã, tuy Nhạc đại nhân có tội, nhưng chưa tới mức chết ạ.
Hoàng thái hậu liếc mắt nhìn Đường Kính Chi, lạnh giọng nói:
- Ngươi phải hiểu tại sao ai gia chém kẻ này chứ.
Chẳng qua muốn giết gà dọa khỉ chứ gì?
Cái này ta hiểu, nhưng bà làm thế bách quan trong triều oán hận ta.
Nhạc Nam Sơn vừa mới tới tiểu viện của mình cảnh cáo mấy câu, mình vào cung tiếp đó ông ta bị chém đầu, thế là cái tội gian nịnh dèm gia phòng cãi sao nổi nữa.
- Hoàng thái hậu, học sinh hiểu, có điều học sinh cứ thấy chuyện này không đơn giản chút nào.
- Hử, ý ngươi là gì?
- Bẩm Hoàng thái hậu, trước khi ba vị đại nhân rồi Tề công công tới chỗ học sinh, ba người Tần Mục còn người của Triệu Kinh Phủ, dẫn theo nha dịch tới, muốn tra xét tiểu viện của học sinh, đem hàng hóa sung công.
Đường Kính Chi đem sự việc lúc nãy kể lại một lượt:
Hoàng thái hậu gật gù trầm tư:
- Tức là trước sau có tới ba nhóm người tới tìm ngươi?
- Thưa vâng, còn một điều mà học sinh lấy làm lạ, tiểu viện đó học sinh mua chưa lâu, định kinh doanh đồ thêu, nhưng đám Tần Mục và mấy vị đại nhân kia sao lại biết? Học sinh một chẳng phải danh nhân kinh thành, hai chẳng phải trọng thần trong triều ...
Hoàng thái hậu đi quanh ghế, hồi lâu mới hỏi:
- Cho nên ngươi cho rằng ...
- Học sinh cho rằng có kẻ đứng sau muốn đối phó với học sinh, có lẽ hắn không tiện ra mặt, cho nên mới xúi bẩy những người kia tới.
Nghe giọng nói của Hoàng thái hậu là biết bà cũng nghĩ tới khả năng này:
- Vậy đối tượng ngươi hoài nghi là ai?
- Học sinh không có nhiều kẻ thù lắm, trong đó Điền Cơ bị bắt rồi, Vương Mông đã chết, Minh Húc ở tận Hải Châu, đám Tần Mục tuy có mâu thuẫn với học sinh, nhưng bọn chúng không có khả năng này, suy đi nghĩ lại chỉ có một người phù hợp ...
Đường Kính Chi dùng phương pháp loại trừ, nói tới đó nói chắc như đinh đóng cột:
- Thuận vương!
- Thuận vương sao?
Hoàng thái hậu nhìn Đường Kính Chi chằm chằm, khuôn mặt xinh đẹp biến đổi mấy lượt:
- Ý ngươi là ngươi góp ý cho hoàng thượng, từ đi được mấy mối họa của vương triều, khiến hắn mất đi cơ hội thừa cơ, nên muốn giết ngươi?
- Vâng ạ, đương kim hoàng thượng được di chỉ tiên đế, kế thừa chính thống, Thuận Vương muốn tiếm quyền chỉ có cách làm xã tặc bất ổn để tìm kiếm cơ hội, mà học sinh thì trước nuôi sống mười mấy nạn dân, sau nam hạ cùng Tiêu công công trừ đi cái nhọt độc Điền Cơ ...
Đường Kính Chi dùng lại chiêu cũ thổi phồng quá mức sự việc gây chú ý:
- Rồi chuyện đi sứ phương bắc, tạm thời hoãn được mối lo biên cương, Thuận vương chắn hẳn nghĩ tới ngươi là nghiến răng căm hận.
Hoàng thái hậu thấ nói có lý, thêm một câu, song lại hỏi:
- Vì sao hắn không ra tay sớm với ngươi.
Đường Kính Chi gãi đầu ngập ngừng nói:
- Vì trước kia học sinh là tiểu nhân vật chẳng ai hay, Thuận vương căn bản không biết học sinh làm bao nhiêu chuyện kinh thiên động địa đó.
Hoàng thái hậu phì cười khúc khích, đi từ trên đài cao xuống, mép váy vàng phất phơ hiện trước mặt Đường Kính Chi, kèm theo hương thơm ngớt và giọng nói dí dỏm:
- Ngươi trách ai gia phái người đi tuyên truyền công lao của ngươi à?
Từ lúc bà bật cười Đường Kính Chi ngạc nhiên ngẩng đầu lên rồi, bộ dạng tinh nghịch hiện ra trong thoáng chốc đó làm bà đẹp rực sáng như ánh mặt trời, y nhìn thất thần giây lát mới tỉnh ra đỏ mặt khom lưng nói:
- Học sinh không dám.
Hoàng thái hậu da dẻ sáng bóng, mày ngài tựa núi xuân, mắt như đọng thu thủy, vẻ đẹp đó làm bà như trẻ hơn tới chục tuổi, nép đẹp và vẻ quý phái ung dung cao nhã hun đúc qua nhiều năm ấy như rượu ngon ủ lâu năm, tuyệt đối không phải chỉ dựa vào vẻ bề ngoài mà có, thấy Đường Kính Chi ngây ngốc nhìn mình đỏ mặt, có chút kiêu ngạo vừa tức mình vừa buồn cười:
- Hừ, ngươi còn cái gì mà không dám, ai gia thấy ngươi to gan lắm.
Nghe ra Hoàng thái hậu không có dấu hiệu gì là sẽ nổi giận, Đường Kính Chi thầm thở phào, song lòng chưa hết sợ vội quay trở lại câu chuyện dở dang để lảng đi:
- Hoàng thái hậu, nếu như chuyện này đã liên quan tới Thuân Vương, phải chăng nên thật trọng hơn trong việc xử phạt Nhạc đại nhân.
- Ừm, Thuận vương hẳn đã tính kế cả hai đường, hoặc là ngươi bị trấn áp, hoặc ai gia chống lưng cho ngươi, hắn sẽ phát tán tin đồn khắp nơi, ly gián quan hệ giữa bách quan và hoàng thượng.
Hoàng thái hậu khẽ chau mày:
- Vậy mai bách quan liên hợp dâng thư không muốn phong tước cho ngươi thì sao?
- Thái hậu, muốn dọa khỉ đâu nhất định cứ phải giết gà.
Thái hậu không nhịn được cười:
- Ý của ngươi thì ai gia hiểu, có điều vì sao ngươi không bỏ tước vị.
- Nếu được phong tước vị, học sinh có thể làm rạng danh Đường gia, hơn nữa làm cho nãi nãi và thê thiếp vui mừng, nãi nãi của học sinh đã trên 50 rồi, từ năm ngoái sức khỏe ngày càng kém, nói không chừng được nghe tin tức tốt đẹp, có thể cải lão hoàn đồng.
Đường Kính Chi nói cực kỳ thật lòng, mặt ánh lên vẻ chân thành ngây thơ:
- Ngươi thực tế thật đấy.
Hoàng thái hậu mỉm cười ôn hòa, lòng cảnh giác với Đường Kính Chi giảm hẳn, quay sang truyền lệnh:
- Ra ngoài cung truyền chỉ, giam Nhạc Nam Sơn vào thiên lao.
- Vâng!
Một thái giám nhận lệnh rời đi.
Đột nhiên hoàng thái hậu có hứng thú nói chuyện, lên tiếng:
- Ngày mai ngươi được phong tước rồi, nếu muốn trưởng bối thê thiếp trong nhà sớm hay tin mừng, để họ vui vẻ thì rời cung có thể viết thư về nhà rồi. Nếu không còn việc gì nữa thì lui đi.
Đường Kính Chi thấy hôm nay hoàng thái hậu dễ nói chuyện, giống như một nữ nhân bình thường, không phải bậc mẫu nghi thiên hạ ở tít trên đài cao, lấy dũng khí nói:
- Bẩm Hoàng thái hậu, học sinh còn có chuyện nữa muốn bẩm.
- Ừm, còn chuyện gì thì nói luôn đi.
- Vâng.
Đường Kính Chi đưa tay vào trong lòng, lấy ra một tấm khăn thêu đỏ, hai tay dâng lên trước mặt Hoàng thái hậu:
- Học sinh xin tặng Hoàng thái hậu một món quà nhỏ.
Nhìn thấy thứ trong tay Đường Kính Chi, gò má trắng mịn Hoàng thái hậu tức thì đỏ lựng, liếc mắt nhìn quanh, tháy đám cung nữ tỏ vẻ kinh ngạc, thực xấu hổ vô cùng, tên Đường Kính Chi này sao y dám tặng cho mình một tấm khăn?
Ở vương triều Minh Hà này, khăn tay là quà chỉ giữa tình nhân hoặc phu thê mới được tặng cho nhau, là món quà biểu lộ tình cảm nam nữ.
Hoàng thái hậu hai hàm răng nghiến chặt, ngọc thủ siết lại, nhưng khi bà cực kỳ tức giận Đường Kính Chi tặng thứ không nên tặng thì y lại cúi gằm xuống đất, cứ như từ giữa sàn đá mọc ra đóa kỳ hoa, căn bản không nhìn thấy mình đang thẹn chết người.
Rốt cuộc Hoàng thái hậu không phải nữ tử bình thường tới mức mất kiểm soát, đưa tay ra đoạt ngay lấy cái khăn tay kia, tránh cảnh này kéo dài thêm khó coi, quay người bước trở về ghế.
Nhưng ....
Từ nhỏ tới lớn chưa có nam tử nào tặng cho bà một tấm khăn.
Trước khi gả vào cung, nhà mẹ đẻ bà cũng là trọng thần trong triều rồi, nam nhân nào dám tặng khăn cho bà? Rồi khi gả vào hoàng cung, tiên hoàng vì lấy lòng bà cũng tặng toàn trân châu, ngọc thạch, cổ họa những món đồ giá trị.
Giờ đột nhiên có một nam nhân, mặc dù nhỏ tuổi, nhưng hai tay dâng khăn tay tặng bà, tư vị trong lòng Hoàng thái hậu khó diễn tả vô cùng.
Có thiếu nữ nào không từng mộng mơ? Cho dù Hoàng thái hậu đã qua cái tuổi đó rồi, nhưng bà chung quy chưa từng hưởng ái tình, giấc mơ vẫn còn đó.
Như bao thiếu nữ, đều mong một ngày, có chàng hoàng tử cưới ngựa trắng, dẫm lên mây bảy màu, vì mình, vượt qua gai góc, chém hạ kẻ ác ...