Tiêu Kiến vừa đi khuất sau khúc rẽ, quả nhiên viên võ tướng vẻ mặt thay đổi, lạnh lùng hừ một tiếng lẩm bẩm:
- Chẳng qua là tên hoạn quan nô tài ở nội đình mà dám nghênh ngang ra ngoài xưng hạ quan, thật nực cười.
Trình các lão ho khẽ một cái nhắc nhở, liếc nhìn Đường Kính Chi nói nhỏ:
- Nhạc đại nhân, mọi người đều làm việc vì hoàng thượng, đừng so đo nữa.
Viên quan họ Nhạc sợ Đường Kính Chi nghe thấy, không nói nữa.
Ba người kia ngừng trò chuyện rồi, Đường Kính Chi mới đi tới vái một cái thật sâu:
- Học sinh Đường Kính Chi xin thỉnh an ba vị đại nhân.
Trình các lão không đáp, nhìn y từ trên xuống dưới một lượt, nụ cười trên mặt chẳng mang theo chút tình cảm nào, trông rất công thức hóa, Vũ Văn Mặc thì đưa tay ra nói:
- Đứng dậy đi, bản quan và các lão, Nhạc đại nhân hôm nay chuyên môn tới đây có chuyện muốn nói với ngươi.
Đường Kính Chi không hiểu ba viên quan trọng lượng không nhỏ trong triều có chuyện gì liên quan tới mình, đưa tay ra mời:
- Mời ba vị đại nhân vào trong uống chén trà đã, học sinh xin lắng nghe chỉ bảo.
Trình các lão thấ hiểu quy củ khẽ gật đầu, đi vào trước.
Vũ Văn Mặc sát vai đi qua nói nhỏ cho Đường Kính Chi biết viên võ quan kia tên là Nhạc Nam Sơn, binh bộ thiêm sự chính tứ phẩm.
Nhạc Nam Sơn cứ như có thù hạn gì với Đường Kính Chi, hầm hầm hừ hừ, ánh mắt luôn nhìn y với vẻ rất bất thiện.
Ba người này khác ba tên Tần Mục, Đường Kính Chi hết sức cẩn trọng đi cuối.
Tới đại sảnh, Trịnh các lão tất nhiên ngồi chủ vị, Vũ Văn Mặc và Nhạc Nam Sơn chia nhau ngồi theo thứ tự, còn Đường Kính Chi không quan không chức chỉ có thể đứng đó, gọi nha hoàn mang trà lên.
Trình các lão chỉ thong thả uống trà, mỉm cười không nói gì, Vũ Văn Mặc có vẻ ngần ngừ, tựa hồ có lời không tiện nói, Nhạc Nam Sơn thầm lẩm bẩm chửi hai tên hồ ly rồi lên tiếng trước:
- Đường cử nhân, bản quan không ưa vòng vèo, hôm nay ta cùng hai vị đại nhân tới đây là muốn ngươi đồng ý một việc.
- Xin đại nhân chỉ bảo.
Đường Kính Chi một mực giữ thái độ rất cung kính:
- Hoàng thái hậu có ý phong tước vị cho ngươi, tới khi đó ngươi tự dâng tấu xin được miễn.
- Sao ạ?
Đường Kính Chi sửng sốt, y nghe chuyện này lần đầu:
Nhạc Nam Sơn tỏ ý rất khó chịu:
- Đừng có vờ vịt với bản quan, ngươi từ lúc lên kinh thành, ngày nào cũng vào hoàng cung, chẳng lẽ không biết. Bản quan ghét nhất thứ dối trà, cho ngươi biết, lần này ba vị đại học sĩ và bách quan đều không đồng ý phong tước cho ngươi, bỏ cái mơ mộng hão huyền đó đi.
Tự nhiên chưa biết xảy ra chuyện gì bị người ta chụp mũ mắng mỏ, Đường Kính Chi dù giỏi ứng biết cũng không biết phải nói sao cho phải.
Lúc này Vũ Văn Mặc lên tiếng, giọng ôn hòa hơn rất nhiều:
- Đường cử nhân, bản quan và mấy vị trọng thần trong triều nghe chuyện về ngươi rồi, rất tốt, ngươi có cống hiến không ít cho vương triều, có điều ngươi còn quá trẻ, thực sự phong tước vị không có lợi cho sau này đâu.
- Bẩm Vũ Văn đại nhân, bất kể ngài có tin hay không thì học sinh cũng phải nói một lời, học sinh hoàn toàn không biết việc này.
Đúng là trước khi nam hạ hoàng đế trẻ có hứa chuyện thành công sẽ phong tước vị cho y, nhưng Đường Kính Chi về sau biết mình chỉ là tốt thí, vai trò có hạn, nên hoàn toàn không nghĩ tới chuyện đó nữa.
- Được rồi, đừng diễn kịch nữa, ngươi trả lời thẳng, có đồng ý hay không là được.
Nhạc Nam Sơn hiển nhiên nhận định Đường Kính Chi nói dối, bực mình phẩy tay:
- Không đồng ý.
Đường Kính Chi đột nhiên thái độ thay đổi hẳn, giọng rất kiên quyết.
Trình các lão lúc này mới từ từ đặt chén trà xuống bàn:
- To gan!
Nhạc Nam Sơn vỗ bàn, đứng bật dậy, râu vểnh ngược lên, quát lớn:
- Đường Kính Chi, đừng được nể mặt mà không biết điều, bọn ta sở dĩ tới đây nói cho ngươi một tiếng là vì Mạnh thượng thư và Vũ Văn đại nhân quý trọng hậu bối, nói tốt cho ngươi vài câu, bọn ta mới tới cho ngươi biết cách ứng xử sao cho phải phép, nếu không bách quan cùng phản đối, ngươi chẳng được phong tước phong vị gì, mà còn bị mọi người ghét bỏ.
Mạnh thượng thư, chắc là lễ bộ thượng thư Mạnh Khiêm, lúc mới lên kinh mình có giúp Kim phu nhân là chính thất của ông ta.
Đường Kính Chi trầm giọng nói:
- Nhạc đại nhân, phong tước vị hay không là do hoàng thượng định đoạt, nếu bách quan không chấp nhận dâng thư ngăn cản, vậy Đường mỗ đợi kết quả là được.
Y không thèm xưng học sinh nữa.
- Ngươi ...
Nhạc Nam Sơn thấy Đường Kính Chi không coi mình ra gì, lửa giận ngút trời, định bước tới nhưng Vũ Văn Mặc kéo tay ngăn lại:
- Nhạc đại nhân, ông làm chén trà cho nguôi giận, Đường cử nhân không vào triều làm quan, chưa hiểu thiệt hơn trong chuyện này, chúng ta ngồi xuống từ từ nói là được.
Trịnh các lão lúc này mới lên tiếng:
- Đường cử nhân, vương triều Minh Hà từ từ khi lập quốc tới nay, rất ít phong tước vị, chưa nói quan văn, dù võ tướng phải vô số lần qua sinh tử trên chiến trường, lập công lao hiển hách, mới được phong tước vị. Ví như Vương lão tướng quân thủ hộ viên quan mấy chục năm, cũng chỉ được phong An Bắc bá mà thôi. Đường cử nhân chút công lao ngươi lập được còn xa mới đủ xếp ngang hàng với Vương tướng quân.
Đường Kính Chi có ngạo khí của y, những người này tới đây chưa biết phải trái đúng sai gì, tự nhiên bắt y làm này làm nọ, y chẳng buốn giải thích Đường gia khi dâng ngọc Điệp phải chịu nguy hiểm thế nào, khi nam hạ bắt Điền Cơ bị che dấu thiếu điều mất mạng ra sao, chỉ chắp tay bình thản đáp:
- Học sinh vẫn câu nói đó, tất cả do hoàng thượng định đoạt.
Trình các lão nheo mắt lại, với thân phận ông ta tới đây là nể mặt lớn lắm rồi, nếu không ông ta sai hạ nhân cho một tờ giấy là Đường Kính Chi phải lật đật tới nghe chỉ bảo, không ngờ kẻ này ngoài thì lễ độ, bên trong cuồng ngạo không thua kém đám Tần Mục, chẳng muốn giải thích với y, đứng dậy đi ra ngoài, Vũ Văn Mặc lắc đầu thở dài theo sau.
Nhạc Nam Sơn thì nhìn y gườm gườm cảnh cáo:
- Ngươi đừng tưởng rằng dùng thủ đoạn đuổi được đám Tần Mục ra khỏi kinh thành rồi là có thể làm mưa làm gió, chỉ cần những trung thần bọn ta ở trong triều, tuyệt đối không để hạng gian nịnh chỉ biết luồn cúi nịnh bợ như ngươi thành công.
- Nhạc đại nhân, thỉnh giáo rồi, mời!
Đường cử nhân chẳng thèm tiễn đưa tay đuổi khách:
Rời tiểu viện, Vũ Văn Mặc mói nói:
- Các lão đại nhân, Đường Kính Chi tuy còn trẻ tuổi bồng bột, nhưng nhân phẩm không tệ đâu.
- Vậy hả?
Trình các lão lạnh nhạt đem chuyện tình cờ gặp Tần Mục đánh ca kỹ ở Như Y Lâu kể lại.
Vũ Văn Mặc không nói thêm lời nào nữa.
Ba người Trình các lão vừa đi, ba vị di nương liền chạy tới, thấy tướng công ngồi chống cằm, mày nặng trĩu chứa đầy tâm sự, đầu lo lắm, Uyển Nhi rót cho y chén trà, hỏi:
- Tướng công, ba vị vừa rồi quan chức gì, bọn họ tìm chàng có chuyện gì thế.
Đường Kính Chi chưa nguôi giận, giọng chẳng ngọt chẳng nhạt nói:
- Một vị các lão, một thị lang hộ bộ, một binh bộ thiêm sự.
- Hả?
Hai cái chức sau ba nàng không rõ to thế nào, nhưng riêng các lão các nàng hiểu, dân gian chẳng phải gọi họ là tể tướng sao, không kinh hãi sao được.
- Bọn họ tới tìm ta nói hoàng thái hậu muốn phong cho ta tước vị.
- Cái gì?
Đường Kính Chi nói được một nửa bị tiếng la thất thanh của ba nàng lần nữa cắt ngang, phong tước, to thế nào cứ nhìn Đường lão thái quân là rõ rồi.
- Đúng thế!
Đường Kính Chi vừa xác nhận thì Uyển Nhi reo lên:
- Trời ơi, đây là chuyện lớn rồi, người đâu, mau mau đi chuẩn bị hương hoa, mua cả một cái đầu dê, chúng ta phải bày hương án, báo cáo cho tổ tiên.
- Để muội ...
Ngọc Nhi hít sâu một hơi, vẫn không kìm được kích động, bước nhanh khỏi đại sảnh: