Hôm đó phu thê họ Đường bận rộn tới tận tối mịt mới ngồi xe ngựa trở về, Thị Mặc cũng mệt phờ, nhưng Nhị gia yên tâm đem mọi chuyện cho nó quyết, làm nó rất kích động.
Về tới nhà Đường Kính Chi thấy Hồng Phong từ phòng bên đi ra, vội giữ hắn ở lại ăn cơm, Trịnh Hân Như cơm nước xong cả rồi, hiện đang đặt trên bếp giữ ấm, vội gọi nha hoàn tới mang thức ăn lên.
Mọi người chia làm hai bàn, Đường Kính Chi và Hồng Phong ngồi một bàn, ba vi di nương ngồi một bàn.
Đường Kính Chi đói ngấu rồi, ních cho no bụng trước rồi mới lên tiếng:
- Hồng huynh, đệ và Ngọc Nhi hôm qua bàn với nhau tìm cho huynh một mối, thế nào, hay là huynh có cô nương nào trong lòng rồi.
- Hả?
Hồng Phong luôn chững chạc phóng khoáng, lần đầu tiên tỏ ra luống cuống, xua tay liên tục:
- Không vội không vội, ta còn trẻ mà, vả lại hiện giờ trên người ta có mỗi thanh kiếm với mấy cây phi đao, tới một mảnh đất an thân lập mệnh cũng không có, sao có thể để cô nương nhà người ta chịu khổ.
- Huynh hơn đệ chục tuổi, đệ sắp làm cha rồi đó, không trẻ nữa đâu. Còn về chuyện chỗ an thân huynh nói, có đệ đây, huynh không phải lo.
- Không được! Đó là tiền của đệ, sao ta có thể dùng.
Hồng Phong lần này từ chối rất dứt khoát:
- Có gì mà không được, huynh là sư huynh của Ngọc Nhi, cũng là huynh trưởng của đệ. Huynh giúp đệ nhiều việc như thế không cho đệ trả ơn, huynh muốn đệ áy náy mà chết à?
Luận đấu võ mồm, đám Tần Mục còn thua y nữa là Hồng Phong:
- Chỉ cần huynh gật đầu, ngày mai để tìm cho huynh một căn nhà vừa ý, sau đó sẽ nhờ bà mai tìm cho huynh một thiên kim tiểu thư.
Đường Kính Chi quan tâm như thế làm Hồng Phong cảm động, có điều bảo hắn mặt dầy dùng tiền của Đường Kính Chi mua nhà lấy vợ thì hắn không làm được:
- Ý tốt của hiền đệ, vi huynh xin tâm lĩnh!
- Đại sư huynh, huynh nghe tướng công muội nói đi! Huynh tuổi không còn ít nữa, bá phụ bá mẫu mất đi chỉ còn một mình huynh thôi đấy.
Ngọc Nhi ở bàng bên nói sang:
Đường Kính Chi vốn nghĩ Hồng Phong không nghe Ngọc Nhi sẽ tiếp tục từ chối, đầu óc vận chuyển, loạt lý lẽ đủ Hồng Phong không chống đỡ nổi hiện ra, nhưng chưa kịp ra chiêu thấy Hồng Phong đột nhiên nhìn nhanh ra cửa, sau đó trầm ngâm không nói.
Đường Kính Chi nhìn theo ánh mắt của Hồng Phong, tức thì ngờ ra, vì Trịnh Hân Như đang đứng ở đó, đang nhìn chăm chăm về phía này, vẻ mặt khẩn trương, phát hiện y nhìn qua, mau chóng cúi đầu xuống.
Có gian tình!
Đường Kính Chi trong tích tắc đưa ra kết luận, y có tới tận bảy thê thiếp, không nhìn ra được điều này thì quá kém cỏi rồi.
- Khụ, Nhu Nhi, Uyển Nhi các nàng ăn no chưa, nếu no rồi thì về phòng nghỉ sớm đi, mai các nàng còn bận rộn đấy.
Đường Kính Chi kiếm một cái cớ nói:
Nhu Nhi và Uyển Nhi thường ngày ở Đường phủ chỉ loanh quanh trong tiểu viện, hôm nay bận tíu tít, vả lại người xưa nói, căng da bụng trùng da mắt, chẳng qua ngại tướng công và khách ngồi đó chưa lui thôi, lúc này nghe Đường Kính Chi nói vậy không nghĩ nhiều, dìu nhau đi ra.
Đường Kính Chi thấy Trịnh Hân Như cũng muốn lui ra liền lên tiếng, giữ nàng lại.
- Được rồi, trong phòng không còn người ngoài nữa, Hồng huynh, huynh nói đi.
Đường Kính Chi vẫy tay gọi Ngọc Nhi ngồi xuống bên cạnh mình, cười hì hì nói.
Lúc này Ngọc Nhi cũng phát hiện ra gì đó rồi, mắt cứ đảo qua đảo lại giữa hai người kia.
- Chuyện ... Chuyện này đệ đừng trách Hân Như, là ta thích nàng ấy.
Hồng Phong đỏ mặt chưa đánh đã khai, lên tiếng giải vây cho Trịnh Hân Như.
Không gọi là Trịnh thị mà gọi là Hân Như, Đường Kính Chi và Ngọc Nhi đưa mắt nhìn nhau.
- Hồng huynh, sao huynh thích Hân Như?
Đường Kính Chi gọi thẳng tên Hân Như lại khác, vì y là chủ tử:
Ngọc Nhi cũng tò mò giương tai lên nghe, nàng rất thắc mắc, Trịnh Hân Như dù xinh đẹp, nhưng cũng gần 30 rồi, hơn nữa còn có con gái đã mười mấy tuổi.
Hồng Phong rõ ràng không quen nói mấy chuyện thế này, quay sang nhìn Trịnh Hân Như, thấy nàng quẫn bách cúi gằm mặt xuống, biết nàng tự ti, dù sao nàng là hạ nhân của Đường phủ, lại còn là quả phụ, hít một hơi giải thích:
- Chuyện là thế này, thời gian trước đệ nam hạ nhờ ta thỉnh thoảng qua đây chiếu cố, thế là .. thế là ..
Hồng Phong "thế là" nửa ngày trời không nói hết được, Đường Kính Chi trêu ghẹo:
- Thế là lâu ngày sinh tình?
- Ừ.
Hồng Phong cười khan, gãi đầu gãi tai đáp, bên kia Trịnh Hân Như thẹn tới đỏ hết cả mặt rồi.
- Tướng công, nếu Đại sư huynh thích Hân Như, chàng thành toàn cho huynh ấy đi.
Ngọc Nhi không đành lòng nhìn Hồng Phong ngượng ngùng, nói:
Không ngờ Đường Kính Chi nghiêm mặt lại nói:
- Không được!
Câu này không chỉ làm đôi "gian phu dâm phụ" choáng váng, mà ngay cả Ngọc Nhi cũng không ngờ tới.
Thấy phản ứng ba người kia quá dự tính của mình, không muốn trò đùa đi quá xa, nói tiếp:
- Chuyện này thế nào chúng ta cũng phải hỏi xem Hân Như có đồng ý không đã chứ?
Kỳ thực còn cần gì phải hỏi nữa, vừa rồi Đường Kính Chi nói không đã làm Trịnh Hân Như mặt đang đỏ rực thành trắng bệch, thiếu chút nữa ngã ra đất rồi, lúc này thấy ánh mắt của mọi người nhìn mình, xấu hổ không sao chịu nổi, chạy ù ra khỏi phòng.
Trịnh Hân Như vừa mới đóng cửa lại thì nghe thấy tiếng cười ha hả, tiếp đó là tiếng kêu đau đớn.
Đương nhiên Đường Kính Chi bị Ngọc Nhi cho trả giá về trò đùa của mình, y không ngờ chuyện chung thân của Hồng Phong lại được giải quyết nhanh chóng như thế. Còn Ngọc Nhi tuy không hoàn toàn hài lòng vì Trịnh Hân Như có tuổi còn có con, nhưng vì thấy đại sư huynh thực sự đồng chân tình rồi, nên không phản đối.
- Nếu Hồng huynh và Hân Như tình đầu ý hợp, tiểu đệ tất nhiên vui vẻ thành toàn, mai tiểu đệ sẽ trả lại khế ước bán thân rồi bảo người lên nha môn khôi phục hộ tịch bình thường cho Hân Như, rồi mua một căn nhà đàng hoàng ở kinh thành, đợi sửa xoạn xong xuôi, chúng ta tổ chức chuyện vui.
Đường Kính Chi nhiệt tình nói:
- Không cần đâu, gần đây ta phải theo dõi sát tên Bùi Đạc, không có thời gian, cứ để nàng tiếp tục ở lại làm việc trong phủ, đợi ta và sư muội báo thù xong sẽ kết hôn với Hân Như.
Đường Kính Chi thấy thế cũng phải, nhưng tính mua đầu bếp mới để Trịnh Hân Như chỉ bảo, y ăn uống nói dễ cũng dễ, bảo khó cũng rất khó, dễ là như hồi bị Trương Thiếu Kiệt truy sát, trốn tránh trong rừng, ăn qua loa thế nào cũng không vấn đề, nhưng ở nhà ăn uống kén chọn, quen miệng rồi khó ăn được mùi vị khác.
Trời đã khuya, Hồng Phong cáo từ, Đường Kính Chi hai hôm vừa rồi ở cùng Nhu Nhi và Uyển Nhi, hôm nay sang quấy rầy Ngọc Nhi, vốn tính chỉ ngủ thôi, nhưng Ngọc Nhi nóng bỏng gợi cảm như thế, hại Đường Kính Chi vất vả cả ngày cũng không nhịn được.
Sáng hôm sau lừng chùng gối mỏi Đường Kính Chi vẫn phải dậy sớm tập thể dục nếu không để Ngọc Nhi phát hiện thì mất mặt, vốn y còn trẻ, chuyện đó mỗi ngày làm một lần cũng không hề gì, nhưng y kết hợp đi đường vất vả cả tháng trời, quả thực chịu không thấu, quyết định phải ăn chay một thời gian, ngày sau còn dài, không thể để hủy mất tương lai tươi đẹp được.
Ăn sáng xong, bọn họ định lên xe tới tiểu viện mới mua thì có hai nữ nhân chạy vào.
- Tiểu nữ khấu đầu với ân công.
Hai người đó là mẹ con họ Đỗ, vừa tới gần Đỗ Lệnh Hà đã quỳ sụp xuống, khấu đầu liên tục ba cái với Đường Kính Chi.
Vội vàng bảo Ngọc Nhi đỡ nàng dậy, Đường Kính Chi hỏi gấp:
- Đỗ cô nương, làm gì thế này?