Chương 442: Hổ nổi giận

Đường Kính Chi vội vàng vào phòng tha phục, cùng tiểu thái giam kia tới hoàng cung đại nội, Tiêu Kiến phải tránh mặt.

Hôm qua hoàng thái hậu gặp hoàng đế xong mới làm hoàng đế nổi giận, vậy chắc là đã nói chuyện mình đưa kiến nghị điều đám Tần Mục ra ngoài làm quan rồi.

Vị Hoàng thái hậu này sao lại lôi mình vào chứ, không phải bà ta không biết địa vị của đám Tần Mục trong lòng hoàng đế, thế này có khác gì giết người không dao.

Vừa bực bội đi tới ngự thư phòng, Đường Kính Chi vừa nghĩ đối sách.

- Bảo y xéo vào đây.

Tiểu thái giám vừa mới vào trong báo cáo Đường Kính Chi đã nghe thấy tiếng con hổ gầm, vội hít sâu một hơi cố gắng bình tĩnh, cúi đầu đi vào.

Chuyến này mà không lấy toàn bộ tinh thần ứng phó có khả năng đầu rời cổ.

Lúc này trong ngự thư phòng ngoài hoàng đế ra thì đám Tần Mục cũng có mặt đông đủ, kẻ nào kẻ nấy mặt mày hầm hầm, ánh mắt như muốn băm vằm xé xác y cho hả giận vậy.

- Đường Kính Chi, tối qua hoàng thái hậu nói với trẫm, muốn thả Mạnh Tử Đức thì phải đưa ba người Tần Mục ra ngoài làm quan, chủ ý này có phải ngươi đưa ra không?

Hoàng đế trẻ không cho Đường Kính Chi đứng dậy, quát hỏi:

Đường Kính Chi bình tĩnh đáp:

- Học sinh chỉ góp ý chuyện đưa Tần đại nhân, Đỗ đại nhân và Bàng đại nhân ra ngoài làm quan, nhưng chuyện này hoàn toàn không liên quan gì tới việc thả Mạnh đại nhân.

- Hoàng thượng, uổng cho bọn bi thần luôn coi y là bậc tuấn kiệt, trước đó còn nói tốt cho y trước mặt người, không ngờ y lại là hạng tiểu nhân vô sỉ chuyên đâm sau lưng người.

Bàng Vũ quỳ sụp xuống, mặt tỏ vẻ hết sức bi phẫn đau lòng:

Hoàng đế trẻ mặt âm u như trời mưa rào, nghiến răng ken két nói:

- Trẫm còn nhớ lần đầu gặp mặt, ngươi nói cái gì mà từng thề độc, không vào triều làm quan, trẫm thấy ngươi có vài phần bàn lĩnh, định phong quan chức cho ngươi, kết quả ngươi từ chôi, khi đó trẫm tuy giận, nhưng nghĩ ngươi là người không tham quyền thế, đáng quý! Nhưng giờ xem ra ngươi muốn giở thủ đoạn muốn bắt lại thả, vờ vờ vịt vịt với trẫm. Chẳng những thế lòng dạ hẹp hỏi đố kỵ, thấy trẫm coi trọng đám Tần ái khanh thì ghen ghét, nên đi gièm pha với hoàng thái hậu ...

Đường Kính Chi chưa bao giờ thấy hoàng đế nổi giận với mình như thế, không biết hắn định xử phạt mình ra sao, nhưng không thể để hắn nói hết, xen vào ngay:

- Oan uổng quá hoàng thượng, học sinh không gièm pha với hoàng thái hậu ...

- Ngươi vừa thừa nhận rồi lại nuốt lời sao, hạng tiểu nhân trảo trở.

Tần Mục đi tới quát:

- Tần đại nhân, học sinh thừa nhận cái gì?

Đường Kính Chi hỏi vặn lại ngay:

- Hừm, ngươi vừa nói gièm pha bôi nhọ bản quan cùng Bàng đại nhân, Đỗ đại nhân trước mặt Hoàng thái hậu, muốn đuổi bọn ta ra khỏi kinh làm quan.

Tần Mục gian hiểm cố ý thêm vào mấy câu muốn nhân cơ hội hoàng đế phẫn nộ để giết y.

- Tần đại nhân, học sinh chỉ góp ý hoàng thái hậu đưa ba vị ra ngoài làm quan, không hề gièm pha bôi nhọ.

Đường Kính Chi nói rất to rõ ràng:

Đỗ Minh nhảy ra:

- Nói láo, nếu ngươi không bôi nhọ bọn ta, làm sao Hoàng thái hậu tin lời gièm pha của ngươi đuổi bọn ta ra khỏi kinh thành.

- Đỗ đại nhân nói lời ấy sai rồi, hoàng thái hậu thánh minh quyết đoán, nhìn thấu mọi việc, tự có chủ trương chủ kiến, đâu thể chỉ vẻn vẹn vì vài lời của học sinh mà quyết định được.

Đường Kính Chi lớn tiếng tâng bốc hoàng thái hậu, làm ba tên Tần Mục á khẩu, không dám phản bác, cho bọn chúng mười cái gan cũng không dám có một lời mang ý xúc phạm Hoàng thái hậu, y tranh thủ cơ hội khấu đầu với hoàng đế:

- Hoàng thượng minh xét, học sinh đưa ra góp ý đó là có ý tốt cho ba vị đại nhân, là nghĩ cho hoàng thượng.

Hoàng đế dù lúc này lòng chất chứa lửa giận cũng không dám nói hoàng thái hậu bị Đường Kính Chi lừa gạt, nên nhất thời hồ đồ muốn đưa ba tên Tần Mục ra ngoài làm quan, nếu không chẳng bằng ám chỉ Hoàng thái hậu mờ mắt vô năng sao.

Vương triều Minh Hà lấy chữ hiếu làm đầu, thân là hoàng đế càng phải làm gương, càng phải thận trọng lời ăn tiếng nói ở vấn đề này, nếu không đám ngự sự ngôn quan cùng quan viên lễ bộ dâng tấu khiển trách.

Tệ hơn truyền ra dân gian, hắn sẽ bị xỉ vả sau lưng.

- Hừm, ngươi đừng tưởng dựa vào cái miệng lươn lẹo của mình là có thể chối tội.

Hoàng đế trẻ sau khi tìm được đám Tần Mục thì hết sức coi trọng, thậm chí mơ hồ coi chúng là tri kỷ vì cho rằng chỉ bọn chúng mới hiểu được hoài bão cao xa của mình, giờ Đường Kính Chi xúi bẩy hoàng thái hậu điều chúng đi, nên cơn giận này của hắn không dễ tan.

Nếu ba tên Tần Mục đi rồi, hoàng cung tuy rộng lớn, bên cạnh tuy nhiều người, nhưng hắn không còn lấy một người nói chuyện nữa.

- Được, ngươi nói là vì trẫm, vì bọn họ, vậy ta cho ngươi một cơ hội giải thích, nếu giải thích không thông, đừng trách trẫm vô tình.

Đường Kính Chi ngẩng đầu lên nhìn đám Tần Mục do dự, động tác này làm ba tên Tần Mục giận sôi gan, từ lúc Đường Kính Chi vào cung tới na có gì muốn nói đều gạt ba người bọn chúng đi.

- Ngươi muốn nói gì không dám nói trước mặt bọn họ, sợ họ vạch trần bản chất của ngươi sao? Trẫm đã nói rồi, bọn họ là cánh tay tin cậy của trẫm.

Hoàng đế trẻ vỗ tay vịn long ỷ rống lên, nếu chẳng phải sáng nay hoàng thái hậu truyền khẩu dụ không cho hắn dùng hình với Đường Kính Chi, thế nào hắn sai người đánh cho tên này năm chục gậy để hả giận.

- Hoàng thượng, chuyện này chẳng những liên quan tới tiền đồ, còn ảnh hưởng tới vận mệnh của thần, thần nhất định phải nghe.

Bàng Vũ dập đầu bồm bộp, muốn lấy tình làm động lòng hoàng đế:

Đỗ Minh cũng quỳ xuống theo, thêm mắm thêm muối:

- Đúng vậy, nếu bọn thần ra ngoài, y có thể tùy tiện vu oán giá họa rồi.

- Hoàng thượng, kẻ này quá vô lý, chẳng lẽ chỉ cho y nói xấu bọn thần, không cho bọn thần giải thích.

Trần Mục chắp tay nói:

- Tần đại nhân, có lẽ lời Đường cử nhân sắp nói thực sự ba vị không nên nghe.

Bất ngờ Bạch Dụ Sinh lên tiếng:

- Vi thần xin cáo lui.

Vì hoàng thái hậu chỉ nói đưa ba bọn chúng ra ngoài làm quan, không nhắc tới Bạch Dụ Sinh và Lư Cương, nên Bạch Dụ Sinh vừa lên tiếng, bọn chúng đều nhận định rằng hắn ghen tỵ vì bọn chúng được hoàng đế coi trọng, nên hắt nước theo mưa.

Hoàng đế trẻ thấy Bạch Dụ Sinh đứng về phía Đường Kính Chi thì rất không vui, thậm chi sinh ra ghét bỏ hắn.

Lúc này Lư Cương cũng khom lưng nói:

- Thánh minh không ai hơn hoàng thượng, hoàng thượng chuyện này không liên quan tới thần, thần lui trước.

Lư Cương chính trực, xưa nay không thích bàn luận thị phi, từ khi được phong làm đại thần đông cung, chỉ chú ý tới chính sự triều đường, hoàng đế nghe thế mới nhớ, đúng thế mặc kệ Đường Kính Chi nói gì, phán quyết là ở mình, nếu để đám Tần Mục ở bên cạnh, chẳng phải thể hiện mình không đủ sáng suốt phân biệt phải trái sao?

- Các ngươi lui cả đi.

- Hoàng thượng.

Bàng Vũ là kẻ chuyên ở bên khách bác xúi bây nên suy bụng ta ra bụng người sợ nhất người ta làm thế, có điều vừa mở đầu hoàng đế trẻ đã chặn lời:

- Được rồi, các ngươi lui đi, trẫm coi các ngươi là tâm phúc, chẳng lẽ chỉ vài câu gièm pha có thể thay đổi được sao.

Bạch Dụ Sinh và Lư Cương đi ra rồi đám Tần Mục vẫn không chịu đi, trong lòng hoàng đế trẻ nổi lên bực bội, những kẻ này nghĩ trẫm không phân biệt nổi thị phi sao, nghiêm giọng nói:

- Lui đi, trẫm đảm bảo trả lại công bằng cho các ngươi.

Trong ba kẻ này Đỗ Minh gọi quan sát đoán ý nhất, biết mình càng xin ở lại càng tệ, nên đành vâng lời lui ra, thấy Tần Mục vẫn gườm gườm nhìn Đường Kính Chi không nhúc nhích đành cùng Bàng Vũ kéo hắn ra ngoài.