Chương 440: Làm mai

Thực ra lời của Đỗ Diêu Thị không hề khắc bạc, nhưng nàng bản tính nhu nhược, chưa hề mắng con bao giờ, Đỗ Lệnh Hà mặt trắng bệnh, biết mẫu thân luôn phản đối hôn sự này, nhưng nghĩ mẫu thân là người không có chủ ý, chỉ cần mình khuyên nhủ, làm nũng thế nào cũng được.

Không ngờ mẹ nàng lại nói những như đâm vào tim ấy trước mặt mọi người.

Đỗ Diêu Thị thấy con gái mặt mày đau đớn, nàng cũng khổ tâm vô cùng, vợ chồng nàng có mỗi đứa con gái này, cho nên từ nhỏ tới lớn cưng chiều vô cùng, muốn làm gì cũng chiều ý, không ngờ tới ngày hôm nay thành người như thế, nàng quả thực chỉ muốn tìm chỗ nào đó mà trốn cho khỏi nhục nhã trước mặt người ta.

Đỗ Lệnh Hà nước mắt ngắn nước mắt dài, không cầu xin mẹ mà cắn môi, quỳ xuống trước mặt Đường Kính Chi:

- Đường nhị gia, tiểu nữ cầu xin ngài giúp tiểu nữ lần nữa, làm mai cho tiểu nữ và Mạnh đại ca.

- Hả?

Đường Kính Chi vừa tỉnh lại thì thêm lần nữa sững sờ, không còn tìm được lời lẽ gì mà nói nữa.

Nói ra lỗi này của y, ban đầu Đường Kính Chi dung túng Đỗ Lệnh Hà lên kinh tìm Mạnh Tử Đức một phần cảm phục thâm tình của nàng, đa phần nghĩ cho bản thân, phòng hờ hoàng đế trách tội.

Nhưng lời vừa nãy của Đỗ Diễu Thị làm y sực tình.

Nếu đặt y vào địa vị của cha thiếu nữ nà có thể đẩy nàng vào lò lửa như thế không, Mạnh Tử Đức đắc tội với quyền quý vô số, dù sao này có chữa được bệnh cũng không thể có cuộc sống tốt đẹp gì, liền kiên nhẫn giải thích.

Nghe Đường Kính Chi giải thích, Đỗ Lệnh Hà đứng lặng người, khi nàng tới kinh thành, đám Tần Mục cũng giải thích cho nàng nghe nguyên nhân không thể cứu Mạnh Tử Đức, nhưng vì sao cùng một chuyện, lời giải thích Đường Kính Chi lại khác hẳn.

Tần Mục nói Mạnh Tử Đức giết vô số tham quan, mà đám tham quan đó ở sau lưng càng có tham quan to hơn chống lưng, đám đại tham quan đó hãm hại Mạnh Tử Đức để trả thù, còn hoàng thái hậu không ưa gì đại thần đông cung bọn chúng, mới dồn Mạnh Tử Đức vào chỗ chết.

Còn Đường Kính Chi lại nói hiện vương triều bất ổn, phương bắc đang bị thiên tài hoành hành, người Ngột Thứ ở bên nhòm ngó, không phải lúc giết tham quan, Mạnh Tử Đức phá án như thần, nhưng lại quá cứng nhắc, không nhìn rõ hiện trạng, tiến lui không chừng mực, ra tay không biết điểm dừng gây hậu quả nghiêm trọng.

Chẳng lẽ Mạnh đại ca giết tham quan là sai?

Đỗ Lệnh Hà hồ đồ rồi, nàng không muốn tin lời Đường Kính Chi, nhưng không có y cầu xin, Mạnh Tử Đức không thể rời ngục. Nàng muốn tin lời đám Tần Mục, nhưng khi nàng khóc lóc cầu xin chúng cứu giúp, bọn chúng tránh xa, nàng muốn tin cũng không tin nổi.

Nàng không biết thực ra Đường Kính Chi nói thế là nhẹ nhàng đi nhiều rồi.

- Đỗ cô nương, Đường mỗ biết cô mang tình sâu ý nặng với Mạnh đại nhân, cũng khâm phục cô lặn lội đường xá xa xôi tới đây, không bận tâm Mạnh đại nhân bị điên, muốn ở bên chăm sóc. Nhưng Đường mỗ không thể giúp cô kết sợi giây tơ hồng này, cô đừng quên cô không chỉ có một mình, cô còn có mẫu thân cần chiếu cố.

Đường Kính Chi nói thế đã là khéo léo nhẹ nhàng hết mức có thể rồi, cô gái này thực giống hệt Mạnh Tử Đức, quá cực đoan, không biết chừng mực.

Phải nói là trời xe một đôi.

Đỗ Diêu Thị cũng tỉnh người, thì ra Mạnh Tử Đức bị bắt vào thiên lao chẳng phải do ai hãm hại, mà hắn gây hại cho vương triều xã tắc.

Một người như thế cho dù sau này thoát khỏi thiên lao, cho dù chữa khỏi bệnh cũng chẳng thể sống yên lành.

Lòng đang hoảng loạn, nàng định khuyên nhủ con gái, nhưng Đỗ Lệnh Hà giọng kiên quyết nói:

- Tiểu nữ tuy gặp Đường nhị gia vài lần, nhưng biết ngài là người tốt, điều ngài nói trước đó tiểu nữ hiểu, có điều tiểu nữ không nghĩ vậy. Tiểu nữ cho rằng bất kể lúc nào tham quan đều phải giết, đều phải băm vằm. Ngài là nam nhân, có bản lĩnh, là người làm đại sự, có thể ôm cả xã tắc trong lòng, nhưng tiểu nữ chỉ là thân nữ nhi, chỉ biết không có Mạnh đại ca tới Liễu huyện, chống lưng cho tiểu nữ, thì tiểu nữ không sống nổi tới bây giờ, nên tiểu nữ xin ngài làm mai cho tiểu nữ và Mạnh đại ca.

Ba di nương của Đường Kính Chi sắc mặt rất khó coi, chẳng phải vì hai mẹ con này bơ vơ không nơi nương tựa, thực sự chỉ muốn đuổi thẳng ra khỏi nhà, thực không biết điều chút nào.

Cô gái này đúng là không nói nổi, có điều cũng không phải hoàn toàn vô lý, sơn hà xã tắc, thị phi đúng sai với nàng là thứ xa xôi, điều thiết thực nhất là Mạnh Tử Đức đã cứu nàng, Đường Kính Chi thừa nhận nàng muốn báo ơn không ai chỉ trích gì được.

- Đỗ cô nương, ta hiểu tâm tình của cô, nhưng chuyện làm mai này ta không làm đâu, ta vẫn nói câu đó, cô sống còn vì mẫu thân của mình nữa. Vả lại cô đã nghĩ sau này phải sống ra sao chưa, dù cô đã bán toàn bộ gia sản rồi cũng đủ chi tiêu cho hai mẹ con cô suốt quảng đời còn lại không? Đừng nói còn mời y sư chữa trị cho Mạnh Tử Đức.

Thấy Đỗ Lệnh Hà lại muốn cãi, Đường Kính Chi đưa tay ra ngăn cản:

- Không bằng thế này, mẹ con cô ở lại chỗ của ta, dù sao nhà ta có nữ quyến, không ảnh hưởng tới thanh danh của mẹ con cô. Ta sắp mở hiệu thêu đồ, nếu cô có hứng thú có thể tới làm, từ từ ổn định cuộc sống, hẵng bình tĩnh suy tính tiếp, thế nào?

Giúp người giúp cho chót, dẫu nói thế nào Đường Kính Chi cảm thấy mình có một phần trách nhiệm, trước kia y không đưa hai mẹ con họ lên kinh đã chẳng có chuyện này.

- Đa tạ Đường nhị gia.

Đỗ Lệnh Hà còn đang do dự thì Đỗ Diêu Thị đã quỳ xuống lạy tạ trước rồi, Đường Kính Chi ở gần theo bản năng đưa tay ra đỡ, da thịt chạm nhau, chỉ thấy tay Đỗ Diêu Thị trơn láng mà mịn màng, vội buông ra ngay, còn Đỗ Diêu Thị thì khuôn mặt thành thục lúc này đã đỏ lựng.

Thấy mẹ đồng ý rồi, mà Đường Kính Chi nói cũng hợp tình hợp lý, Đỗ Lệnh Hà chỉ còn cách vái tạ.

Đường Kính Chi lại hỏi:

- Thứ cho Đường mỗ hỏi câu này, hai mẹ con cô thêu thùa thế nào?

Đỗ Diêu Thị hiếm một lần tỏ ra tự tin:

- Đường nhị gia, dân phụ thích thêu thùa từ nhỏ, còn theo học một vị sư phụ, tuy không dám nói có thể so với danh gia, nhưng nhìn thấy hình gì có thể thêu hình đó.

Đỗ Lệnh Hà như trước kia rất có chủ kiến, lên tiếng:

- Gia mẫu thuê thùa đúng là rất tốt, có điều Đường công tử định mở cửa hiệu thế nào? Không biết tiểu nữ có thể góp bạc hợp tác không? Tiểu nữ biết mình hỏi đường đột, nhưng không muốn gia mẫu chịu khổ.

Nhu Nhi và Uyển Nhi nghe lời này càng giận dữ, Đường gia là thế gia hào tộc số một Lạc thành, muốn mở cửa hiệu còn thiếu bạc sao? Huống hồ tranh họa của Nhị gia độc nhất vô nhị, khẳng định được yêu thích, bằng vào cái gì cô đòi hợp tác, cứ thấy người ta tốt bụng là lấn tới mãi, không biết hổ thẹn không biết liêm sỉ!

Có điều Nhị gia ngồi trước, không tới lượt hai nàng lên tiếng.

Đường Kính Chi sớm có phương án kinh doanh rồi, hơi do dự một chút mới gật đầu:

- Cũng được, mai ta bảo Thị Mặc đi chiêu mộ nhân thủ, cửa hiệu cần một sương phòng là đủ.

- Tiểu nữ cho rằng ...

- Đỗ cô nương.

Tới lúc này Ngọc Nhi không nhịn được nữa rồi:

- Tướng công ta đi đường vất vả cả tháng trời, ngồi xuống chưa được chén trà đã phải vì chuyện của cô mà chạy ngược chạy xuôi, giờ đã muộn rồi, để tướng công của ta ăn miếng cơm đã được không, chuyện gì để nói sau đi.

Tướng công thư sinh quá mềm lòng, hai tỷ tỷ nàng không dám nói, nàng phải lên tiếng.

Mẹ con họ Đỗ hổ thẹn vô cùng, không dám nói nhiều nữa cáo từ rời đi, để nhà họ Đường ăn cơm.

Ăn xong, Ngọc Nhi nói có chuyện phải đi tìm Đại sư huynh, Đường Kính Chi không ngăn, chỉ dặn nàng cẩn thận, Uyển Nhi thì nhìn Nhu Nhi một cái rồi lên tiếng có từ, chẳng đợi Đường Kính Chi lên tiếng đã chạy mất.

Trong phòng chỉ còn lại Đường Kính Chi và Nhu Nhi.