Chương 437: Chỉ là quả phụ thôi

Cửu công chúa chưa xuất giá nên vẫn ở trong cung, còn Thuận vương từ sau khi thành niên đã chuyện ra ngoài.

Đợi Thuận Vương đi xa rồi Cửu công chúa mới hứng thú hỏi:

- Đi nào, ta cũng định tới chỗ Hoàng thái hậu thỉnh an, ngươi nói xem, vì sao hoàng huynh muốn ngươi tới gặp hoàng thái hậu.

Cô công chúa này vốn sinh ra trong dân gian cho nên cử xử rất bình dị dễ gần.

- Thì ra hoàng thượng muốn ngươi cứu Mạnh Tử Đức à, chuyện này không dễ làm, thời gian trước hoàng thượng có đi cầu xin Hoàng thái hậu nhưng không thành, hi hi ... Nói nhỏ cho ngươi biết hoàng thượng còn bị mắng cho một trận đấy.

Cửu công chúa nghe kể xong hạ giọng nói, Đường Kính Chi lẩm bẩm trong đầu, Hoàng thái hậu còn mắng hoàng đế trước mặt ta rồi, còn gì bí mật nữa đâu.

- Vậy ngươi có nắm chắc không?

Cô công chúa này có vẻ rất tò mò hỏi tiếp.

- Bẩm công chúa, học sinh chẳng chắc phần nào.

Cửu công chúa thấy y đáp tỉnh queo như thế thì tròn mắt, đổi lại là người khác ít nhiều tận dụng cơ hội thể hiện, dù không nắm chắc cũng nói dốc hết sức vì hoàng thượng, gan óc lầy đất cũng không từ gì gì đó.

Đường Kính Chi cũng đầy nghi vấn, đáng lý ra Cửu công chúa tình đầu ý hợp, quan hệ không tầm thường, vậy không lý nào không biết dã tâm của Thuận vương, vì sao lại đi cùng hắn, hơn nữa xem ra quan hệ lại còn rất thân mật.

Xem ra một số tin đồn cũng không chính xác lắm.

Đi tới cổng nội cung, cho dù có Cửu công chúa đi cùng, thị vệ vẫn đi ra tra hỏi, Đường Kính Chi lấy ngọc bội của hoàng đế ra mới được bọn họ cho đi tiếp.

Cửu công chúa đi tới chỗ rẽ chợt thì nói y có chính sự cần gặp Hoàng thái hậu thì không quấy nhiễu nữa, rồi đi về phía cung điện của mình.

Khom lưng tiễn cửu công chúa đi, Đường Kính Chi áp nghi vẫn xuống, theo tiểu thái giám tới cung Từ Ninh.

Một cung nữ tuổi khá cao đứng ở cửa hỏi thân phận và mục đích của y rồi vào thông báo, một lúc sau đi ra nói Hoàng thái hậu cho y vào cận kiến.

Bên trong cung điện đặt sáu bảy cái bồn than, ấm áp hơn bên ngoài rất nhiều.

- Học sinh Đường Kính Chi thỉnh an Hoàng thái hậu.

Lén đưa mắt nhìn một cái nhận phương hướng, không khéo quỳ lạy cái cột thì mất mặt, Đường Kính Chi mới quỳ xuống thảm.

Hoàng thái hậu không đáp ngay mà cầm chén tra nhấp từng ngụm một, Đường Kính Chi không sợ, nhớ lại ở Đường phủ chẳng phải Đường lão thái quân hỏi chuyện hạ nhân cũng hay làm thế sao, chẳng qua chỉ là cách gây áp lực tâm lý thôi, nên yên tâm chờ đợi.

Đúng là lúc lâu sau Hoàng thái hậu mới hỏi:

- Ngươi tới cầu tình cho Mạnh Tử Đức phải không?

- Bẩm hoàng thái hậu, đúng mà cũng không đúng ạ.

Đường Kính Chi có chuẩn bị trước rồi nên bị hỏi bất ngờ vẫn bình tĩnh đáp:

Câu trả lời này làm khuôn mặt thành thục diễm lệ của hoàng thái hậu lộ vẻ ngạc nhiên, tay phải cầm chén trà, tay phải vịn vào tay cung nữ chậm rãi đứng dậy, sau đó bước xuống bậc thầm, đi tới nữa đại sảnh cung đẹp, mép váy vàng hiện ra trước mắt Đường Kính Chi.

Sắc mặt Hoàng thái hậu đột nhiên lạnh xuống, nghiêm giọng nói:

- Đường cử nhân, vì sao ai gia bắt Mạnh Tử Đức với đầu óc của ngươi không thể không đoán ra nguyên do, ai gia hỏi ngươi lần nữa, ngươi muốn tới cầu tình thay cho Mạnh Tử Đức, tâng công với hoàng thượng sao?

Hoàng thái hậu càng đi tới gần, Đường Kính Chi càng cảm thấy uy nghiêm thành thực thể đè lên người y, mỹ phụ này không tầm thường, chẳng những thân phận cao quy, ở trong chốn hoàng cung ăn thịt người không nhả xương này sống vài chục năm, còn sống rất tốt, nữ nhân này tuyệt đối đáng sợ hơn hoàng đế trẻ nào.

Chẳng trách Úc Hương chẳng ngang ngạnh là thế, cả mình chẳng coi ra gì, vậy mà cứ gặp lão thái quân là như chuột thấy mèo, chỉ vì mình là đích tôn nên không cảm nhận được áp lực đó.

Rồi vì sao Hồ Kiều Kiều lại được lòng lão thái quân như thế?

Những vấn đề đó trên đường lên kinh Đường Kính Chi đã suy nghĩ nhiều rồi.

Hoàng cung thì cũng chỉ là một cái Đường phủ phóng to mà thôi, long tộc uy nghiêm thực chất cũng chỉ là con người. Mà hoàng thái hậu lại hại cao cao tại thượng thì nói cho cùng là một quả phụ ở sâu trong hậu viện.

Giống như nãi nãi của y....

Đường Kính Chi hít sâu một hơi, chỉ trả lời đúng một chữ:

- Vâng.

Trong ấn tượng của Hoàng thái hậu, Đường Kính Chi chỉ có đầu óc thông minh, ý tưởng khác người, chẳng có bản lĩnh lớn lắm, cho tới khi y đề xuất sách lược tích trữ lương thực, kiến nghị hoàng đế đàm phán với người Ngột Thứ, đồng thời ngầm chia rẽ lôi kéo, mới phát hiện kẻ này không phải chỉ thông minh vặt, có tầm nhìn rất rộng.

Về sau biết trong quá trình nam hạ bắt Điền Cơ, y góp công lớn liền nảy ra ý trọng dụng.

Tiên đế thích dùng trọng thần lớn tuổi, không ít người là trọng thần ba triều, làm việc trầm ổn có thừa, nhưng quá cứng nhắc cẩn thận, mất đi tầm nhìn xa rộng.

Chính vì tâm tư đó nên Hoàng thái hậu định thăm dò con người của Đường Kính Chi, xem y có phải là kẻ coi trọng danh lợi hay không, đáp án của y làm bà thất vọng không thôi.

Có điều thất vọng thì thất vọng, câu trả lời thống khoái của y lại làm Đường thái hậu nghi hoặc, nói rõ từng chữ một:

- Nghe kỹ đây, những lời tiếp theo của ngươi không những ảnh hưởng tới tính mạng của Mạnh Tử Đức, còn liên quan tới tiền đồ của ngươi, nói đi.

- Vâng.

Lời đe dọa này hoàn toàn vô nghĩa với Đường Kính Chi, Mạnh Tử Đức có chết thì y cũng chỉ nhún vai nuối tiếc một cái thôi, còn tiền đồ? Hoàng thái hậu mà đuổi về y còn mừng nữa là, y đang có hai đứa con sắp ra đời kìa, không muốn giống người xưa cha con lạnh nhạt xa cách, chỉ cần nói sao cho không mất cái đầu là đủ rồi, không cầu xin gì cả mà kể chuyện vừa phát sinh ở ngự thư phòng.

Tự nhiên y kể chuyện đâu đâu làm Hoàng thái hậu tròn mắt:

- Ngươi nói những chuyện này thì liên quan gì tới Mạnh Tử Đức.

"Định làm rối loạn tư duy của ta sau đó thừa cơ xin xỏ sao, tiểu tử đừng mơ!"

- Bẩm hoàng thái hậu, học sinh nói những lời này mục đích không phải cầu xin thay cho Mạnh Tử Đức, có điều nếu người thấy học sinh nói có lý, cuối cùng sẽ tha cho Mạnh Tử Đức một mạng.

- A, vậy ngươi giải thích xem nào.

Hoàng thái hậu cũng tự phụ thông minh, muốn xem Đường Kính Chi múa mép thế nào qua được mặt mình:

- Vâng.

Dù quỳ trên thảm dầy, nhưng thời gian dài Đường Kính Chi vẫn cảm thấy hai gối vừa tê vừa mỏi, kín đáo nhúc nhích một chút cho dễ chịu hơn:

- Bẩm hoàng thái hậu, Vũ Văn đại nhân đường đường là hộ bộ tả thị lang, vào kinh nghiệm, năng lực, tài hoa của ông ấy, vì sao không nhìn ra tích trữ lương là kế sách ích nước lợi dân, còn lên tiếng phản đối?

- Hừ, chẳng phải mấy tên đại thần đông cung hoàng thượng tìm về thành sự không đủ, bại sự có dư hay sao?

Hoàng thái hậu cho rằng vì hoàng đế một lòng muốn an bài đám Tần Mục vào triều đường nên mới gây xung đột với bách quan.

Đường Kính Chi thì lại lắc đầu:

- Không phải, theo học sinh thấy, cho dù không có đám Tần Mục, quan hệ giữa hoàng thượng và các đại thần trong triều cũng chẳng tốt đẹp được.

Đôi mày đẹp như họa của Hoàng thái hậu hơi nhíu lại:

- Ý của ngươi là hoàng thượng tính tình xốc nổi, thích làm chuyện kinh thiên động địa?

- Vâng, học sinh cho rằng đó mới là nguyên nhân chủ yếu.

- Vậy ngươi có cách giải quyết không?

Không ngờ Đường Kính Chi lại trở giọng:

- Bẩm hoàng thái hậu, học sinh chỉ biết quan hệ giữa hoàng thượng và bách quan càng giằng co lâu ngày càng không hay, nhưng không có cách gì hay để giải quyết.

Hoàng thái hậu day huyệt thái dương, bà cảm giác sao nói chuyện với tên này lại mệt như thế, có điều lại làm người ta cứ muốn nói, vừa bực mình vừa buồn cười, chợt nhận ra nói chuyện với kẻ này tốt nhất đừng nghĩ gì cho tới khi y nói hết ra:

- Nếu ngươi không có cách hay thì hẳn là có cách xấu rồi, nếu không ngươi chẳng lắm lời thế làm gì.