- Nàng nói gì vậy, thông minh gì cơ?
Chu Quế Phương nói nhỏ, Đường Kính Chi không nghe rõ lắm.
- Không có gì, thiếp thân nói Sương Nhi thông minh, lo chuyện nhà rất ổn thỏa.
Đây là chuyện giữa những nữ nhân với nhau, Chu Quế Phương sao có thể tiết lộ ra được, vả lại nàng thực sự cảm kích Sương Nhi dành đêm nay cho mình:
- Nhị gia, chúng ta vào nhà thôi.
- Ừ, vào thôi, để ta đỡ nàng.
Vốn Chu Quế Phương đang nghĩ tới chuyện đêm nay hầu hạ Đường Kính Chi, giờ bị tướng công nắm tay, ánh mắt nóng bỏng nhìn mình, càng không dám ngẩng đầu lên, thục phụ bẽn lẽn, phong tình càng làm người ta điên đảo.
Nhìn mỹ nhân ánh mắt né tránh, mặt phủ ráng hồng, Đường Kính Chi xao xuyến, vòng tay ôm nàng vào lòng.
Chu Quế Phương tuy cùng y phu thê ân ái, nhưng chỉ một lần thôi, hiện bị y ôm vào lòng giữa đường thế này, rất có thể bị hạ nhân đi qua nhìn thấy, hốt hoảng cựa mình đẩy khẽ, giọng khẩn nài:
- Nhị gia, vào trong đã được không, đang ở lối đi đó …
Đường Kính Chi hơi xấu hổ, dìu nàng vào trong, tới sân nghe thấy Thiên Nhi đang đọc bài, giọng trẻ con thơ ngây làm y bất giác nhớ tới mình sắp làm cha rồi, gọi lớn:
- Thiên Nhi, Nhị thúc tới rồi.
Y vừa dứt lời thì thấy cửa bị xô mạnh ra, rồi Đường Thiên xuất hiện như cơn gió, reo lên:
- Nhị thúc ...
Đường Kinh Chi nhấc bổng Đường Thiên lên không, cười ha hả hỏi:
- Thiên Nhi, có nhớ Nhị thúc không?
- Nhớ ạ.
Đường Thiên hôm qua vì bao nhiêu người lớn, nó không dám gần Nhị thúc, kìm nén mất một ngày rồi, tất nhiên lúc này vui mừng vô hạn:
- Nhị gia chúng ta vào trong hẵng nói, bên ngài trời lạnh.
Đám nha hoàn thấy Nhị gia tới đây giữa trời tối thế này sao chẳng hiểu, không đợi chủ tử nói gì đã lui cả ra.
Đường Kính Chi và Đường Thiên vừa nô đùa vừa đi vào trong.
Chu Quế Phương rót Đường Kính Chi chén trà rồi ngồi sang bên, Đường Kính Chi đặt Đường Thiên ngồi trên đùi, cười hỏi:
- Thiên Nhi, không bao lâu nữa mẹ cháu sẽ sinh cho cháu một đệ đệ hoặc muội muội rồi, lúc đó cháu làm thế nào.share by " tung hoanh .com"
Đường Thiên gãi đầu, ngẫm nghĩ một lúc nói:
- Mẫu thân nói, đợi đệ đệ muội muội sinh ra, cháu thàn ca ca rồi, là ca ca phải nhường nhịn nó, còn , còn nữa, phải bảo vệ nó không cho người khác bắt nạt.
- Đúng rồi, Thiên Nhi biết làm ca ca đấy.
Đường Kính Chi béo mạnh lên cái má phúng phích hồng hào của nó.
Thấy Đường Kính Chi không vì sắp có con của mình mà xa lánh Đường Thiên, Chu Quế Phương vừa cảm động và mừng, nhìn hai người một lớn một nhỏ nô đùa một lúc mới gọi Thúy Nhi đưa đường Thiên đi ngủ.
- Thiên Nhi đúng là đứa bé ngoan.
Đường Kính Chi nhìn theo Đường Thiên tuy không muốn vẫn ngoan ngoãn nghe lời rời đi.
Thúy Nhi vừa đưa Thiên Nhi ra ngoài, Đường Kính Chi vòng tay qua chiếc eo thon kéo Chu Quế Phương vào lòng, Chu Quế Phương không đề phòng, la hoảng một tiếng khe khe rồi chỉ phát ra được tiếng ư a không ai hiểu được gì, thì ra bị Đường Kính Chi lấp kín miệng.
Tham lam ngấu nghiến đôi môi của giai nhân một hồi, Đường Kính Chi mới chịu rời ra, để lại Chu Quế Phương hai mắt sóng sánh sóng, bầu ngực phập phồng, hơi thở rối loạn.
- Quế Phương, ta có điều muốn hỏi nàng.
Đường Kính Chi cọ má giai nhân, miệng chuyển tới vành tai đỏ hồng vì thẹn của nàng, ngậm nó vào miệng:
Vành tai mẫn cảm bị chơi đùa, Chu Quế Phương run rẩy, ôm lấy cổ Đường Kính Chi, đầu óc rơi vào cơn mê:share by " tung hoanh .com"
- Nhị gia nói đi.
- Trong lòng nàng có ta không?
Đường Kính Chi hỏi điều áp trong lòng bao lâu:
Y luôn nghĩ, Chu Quế Phương sở dĩ đồng ý gả cho mình, hoàn toàn vì áp lực từ lão thái quân, mấy tháng trước bị bà hạ xuân dược, hồ đồ động phòng với nàng, rồi giờ trong bụng nàng còn mang đứa con của y.
Nếu nàng không thích, cho dù phải theo lệnh lão thái quân cưới y, Đường Kính Chi có thích nàng cũng không ép nàng ngủ với mình, y có thể cùng nàng làm đôi phu thê giả, cho nàng một danh phận, như thế Đường Thiên là nhi tử của y, không sợ người khác bắt nạt.
Nhưng quan hệ hai người như thế, y mong muốn có được đáp án.
Hay nói cách khác, y muốn được một lời khẳng định, khẳng định nàng thích mình, hoặc sẽ làm cho nàng thích mình. share by " tung hoanh .com"
Mấy tháng nữa thôi nàng sẽ là mẫu thân của con y rồi, đã không làm phu thê thực sự thì thôi, nếu làm rồi, không thể đồng sàng dị mộng.
Nghe câu hỏi này, Chu Quế Phương tức thì tỉnh lại, cắn đôi môi gợi cảm bị y hôn cho ướt bóng, sắc mặt phức tạp.
Đường Kính Chi thấy cơ thể ấm áp mềm mại như nước trong lòng cứng lại, tuy không giận, nhưng không tránh khỏi thất vọng, song không buống tay, không hỏi thêm mà ôm nàng chặt hơn như cho nàng thấy tình cảm của mình.
Chu Quế Phương thực sự không biết trong lòng mình rốt cuộc có Đường Kính Chi không, nếu không, nàng biết cuộc sống đại viện khó khăn, nàng chẳng ngại nói dối là có, dù sao nếu lừa dối một người không có cảm tình, không phải là khó, huống hồ lời nói dối thiện chí đó tốt cho nàng, tốt cho y.
Nhưng nàng không sao nói dối được, nàng là quả phụ gả cho y, cuộc sống trước kia cũng rất vui vẻ, nếu nàng nói có, cảm giác không phải với Đường Hiếu Chi đã yên nghỉ.
Đường Hiếu Chi khiêm nhường ôn hòa, có phong thái quân tử, nhưng tính cách ít nhiều có chút chất phác, cổ hủ, hắn chẳng bao giờ làm chuyện ôm nàng ngoài phòng ngủ chứ nói gì trước mặt hạ nhân, hơn nữa nàng phải thừa nhận, nếu không dựa vào Đường gia thì một mình hắn khó lo nổi một nhà ba miệng ăn.
Suốt cả ngày chỉ biết xem sách, không thì làm thơ vẽ tranh, học đòi phong nhã.
Đương nhiên đánh giá này là sau khi hắn mất, nàng không có chỗ dựa, bị hạ nhân trong phủ khinh nhờn mới nghĩ thế, trước kia cùng Đường Hiếu Chi cùng nhau ngâm thơ vẽ tranh, sống êm đềm lặng lẽ nàng cũng rất hạnh phúc.
Còn Đường Kính Chi.
Tướng mạo anh tuấn, tài hoa bất phàm, hơn nữa chuyện làm ăn khá tinh thông, nếu không chẳng gánh vác được gia sản lớn của Đường gia. Tính cách hiền hòa lương thiện, nếu không chẳng dựa vào khai hoang để cứu tế nạn dân.
So sành kỹ càng như thế, Chu Quế Phương cả kinh, trước kia nàng chưa bao giờ đem hai người họ ra so sánh ...
Hơn nữa nàng cũng phải thừa nhận, cách biểu hiện tình cảm thẳng thắn của y khiến nàng xấu hổ cũng rất kích thích, hay làm nàng nhớ nhung khao khát.
Khuyết điểm không phải là không có, hậu viện của y quá nhiều nữ nhân, không giống Đường Hiếu Chi chỉ cưới mỗi mình nàng, coi nàng là duy nhất ... Nghĩ tới đó Chu Quế Phương có chút chua xót.
Mình đã là thê tử của y rồi cho nên y mới để ý trong lòng mình có y hay không, nếu thế tức là trong tim y có một phần dành cho mình.
Lúc này Đường Kính Chi thấy nàng hồi lầu không nói tựa hồ bỏ qua câu hỏi này, đang chuyên tâm vuốt lại lọn tóc rối của nàng, Chu Quế Phương ngẩng đầu lên thấy ánh mắt chuyên chú của y càng khó nói, cuối cùng rúc đầu vào lòng y thủ thỉ:
- Thiếp thân chỉ biết mình không ghét Nhị gia, hơn nữa cũng rất mong mỏi được ở bên Nhị gia, nếu ... nếu như trước kia lão thái quân hứa gả thiếp thân cho Tam gia, thiếp thân thà chết không chịu.
Dù không hoàn toàn là đáp án y muốn, nhưng chút thất vọng trong lòng đã không cánh mà bay, lời của Chu Quế Phương rất chân thật.
Lặng im ngắm nhìn khuôn mặt xinh đẹp của Chu Quế Phương trong chốc lát, đặt lên môi nàng một nụ hôn nồng cháy, siết chặt lấy nàng vào lòng, Đường Kính Chi thầm nhủ sau này nhất định sẽ chiếm lấy trọn vẹn trái tim nàng.
Chu Quế Phương thì ngoan ngoãn nép vào lòng y, cảm thụ lồng ngực ấm áp và an toàn nam nhân này mang tới, cùng nhịp tim đập mạnh mẽ của y.