Chương 427: Khách tới thăm

Mặt trời lên cao, ánh mặt trời xuyên qua cửa sổ, để lại trên mặt đất cái bóng loang lổ chiếu trên mặt đất.

- Nhị gia, dậy mau, Trương Gia Trương đại nhân tới thăm.

Đường Kính Chi lâu lắm mới về nhà lại được ôm người yêu thương trong lòng, biết Lâm Úc Hương không giỏi thể hiện tình cảm, chỉ một câu nói của nàng làm y thấy thỏa mãn, chìm vào giấc ngủ ngon lành nhất trong mấy tháng qua, sáng nay bỏ luôn tập võ, tính ngủ nướng một hôm, lại bị Lâm Úc Hương đánh thức.

- Ừ.

Đường Kính Chi không nghe rõ, hàm hồ đáp một câu cho có, chùm chăn ngủ tiếp, không ngờ chăn bị người ta lật tung ra.

- Mau giúp Nhị gia rửa mặt thay y phục.

Tri Đông Tri Thu thấy Nhị nãi nãi lớn mật như vậy, chẳng hỏi ý kiến Nhị gia đã ép rời giường, đều lè lưỡi ra, có điều bọn chúng luôn nghe lời Lâm Úc Hương nên tíu tít dựng y dậy thay y phục rửa ráy.

Hiện Trương Gia là thành thủ tạm quyền, không thể để ông ta đợi lâu.

Đường Kính Chi còn chưa sửa xoạn xong lại có nha hoàn chạy vào báo:

- Nhị gia, Giả công tử tới bái phỏng.

Bị khăn ướt lâu mặt Đường Kính Chi mới tỉnh lại:

- Ừ, bảo họ đợi một lát, ta tới ngay đây.

Đi vội tới đại sảnh, còn chưa đến nơi Đường Kính Chi đã thấy một thiếu niên da ngăm đen từ phía trước chạy lại, quỳ xụp xuống:

- Nô tài Thị Mặc thỉnh an Nhị gia.

Đường Kính Chi vui mừng, kéo thiếu niên thích khóc này lên, nhìn trên dưới khắp một lượt, gật gù nói:

- Ừ, ra dáng lắm, giống người lớn rồi.

- Nhị gia, từ lúc người lên đường, nô tài chưa lúc nào hết lo lắng, giờ Nhị gia về, nô tài yên tâm rồi.

Thị Mặc vừa nói vừa lấy tay lau nước mắt không ngừng:

- Xem ngươi kia, vừa nói giống người lớn vậy mà lại khóc.

Đường Kính Chi vỗ vai trêu nó vài câu, rồi tới gặp khách.

Vừa vào đại sảnh, thấy Trương Gia đứng dậy, Đường Kính Chi vội bước nhanh tới thi lễ:

- Trương đại nhân, để ngài phải tới tận đây, Đường mỗ áy náy quá, lâu rồi không gặp, ngài có khỏe không?

- Phiền Đường nhị gia quan tâm, bản quan hết thảy đều ổn.

Trương Gia không lên mặt quan, đáp lễ đầy đủ, dù ông ta cảm kích Đường Kính Chi nói giúp mới lên được chức này, nhưng mặt không tỏ ra chút khúm núm nào, lúc còn thân trắng thì ông có thể nghe y chỉ đâu đánh đó, nhưng giờ mặc quan bào lên, chỉ trung thành với triều đình.

Giả Lâm đi thẳng tới ôm chầm lấy Đường Kính Chi:

- Lần trước đệ đi quá gấp, ta không tiễn được, tốt rồi, giờ đệ đã bình yên vô sự trở về, ta và Thi Thi cũng yên tâm.

Đường Kính Chi vỗ vai hắn, cười hỏi:

- Chuyến đi này của đệ xem như cũng thuận lợi, huynh và mọi người trong nhà khỏe chứ.

- Khỏe, đương nhiên là khỏe rồi.

Giả Lâm cười ha hả:

- Thi Thi và tẩu tử của đệ đều có tin mừng rồi, ha ha ha, cha ta nói Thi Thi là phúc tinh đem lại may mắn cho Giả gia.

- Hả? Chúc mừng huynh, vậy là chúng ta đều sắp làm cha rồi.

Đường Kính Chi thoáng ngạc nhiên, trùng hợp vậy sao, nhưng nghĩ cũng phải, trước kia Giả Lâm năm ngày hết ba ngày ở chốn thanh lâu rồi, bao nhiêu mầm mống sinh mạng lãng phí hết trên người kỹ nữ, giờ hắn thề không tới thanh lâu nữa, kết quả này là tất nhiên.

Mọi người phân thứ bậc chủ khách ngồi xuống, Trương Gia hỏi:

- Đường nhị gia chuyến này lên kinh gặp hoàng thượng rồi chứ?

Quan viên được hoàng đế gọi chưa chắc đã được gặp hoàng đế, có khi lên kinh nhận một thánh chỉ là hết chuyện rồi.

- Đúng thế, hoàng thượng bao tuổi, trông thế nào? Ở Lạc thành này có rất nhiều tin đồn thú vị về hoàng thượng.

Giả Lâm tò mò hỏi:

- Hoàng thượng là đấng cửu ngũ chí tôn, sao có thể tùy ý bàn luận.

Có Trương Gia ở đây, Đường Kính Chi chỉ có thể trả lời như vậy:

- Tại hạ được gặp hoàng thượng rồi, lần này vì tại hạ quen thuộc tình hình Lưu Châu, cho nên được hoàng thượng phái nam hạ, hiệp trợ bắt giữ Điền Cơ.

- Nói thế tin đồn trên phố nói Điền Cơ đã bị đưa lên xe tù áp giải vào kinh là sự thực?

Trương Gia chính vì tin này mà vội vã tới thăm hỏi Đường Kính Chi.

- Đúng thế, Điền Cơ đã bị bắt, lên kinh chắc chắn lão ta phải trả gia cho tội ác của mình.

- Tên cẩu quan này chết vẫn chưa hết tội.

Giả Lâm vỗ đùi đánh đét hả hê nói:

Tiếp đó Đường Kính Chi hỏi qua chuyện khai hoang rồi Trương Gia cáo từ, hiện Lạc Thành quan viên chưa đủ, ông ta mỗi ngày phải xử lý rất nhiều chuyện, có điều lần này rời Đường phủ lòng nhẹ nhõm rồi, không còn lo Điền Cơ phái binh tới nữa.

Nhìn Trương Gia rời đi, Đường Kính Chi không khỏi kính phục, Trương Gia đúng là viên quan tốt, nói chuyện hồi lâu mà không thăm dò một câu xem có thể ngồi vị trí thành thủ được bao lâu.

- Trương đại nhân lên làm thành thủ không sợ cường quyền bắt mười mấy tên hào môn ác bá nhân lúc thế cục hỗn loạn gây chuyện, vương triều Minh Hà ta chỉ cần có nửa số quan viên như thế thì thiên hạ thái bình rồi.

Giả Lâm đứng dậy tiễn chân, cảm khái nói:

- Đúng thế, tới kinh rồi đệ tận lực nói cho ông ấy vài câu trước mặt hoàng thượng.

- Vi huynh còn chưa chúc mừng đệ, được phụng sự bên cạnh hoàng thượng, còn lo gì không bay cao bay xa.

Không còn người ngoài, Giả Lâm trêu:

- Ài, cái nơi đó quan cao quý tộc vô số, người quanh hoàng thường thì ai ai cũng một lòng đạp lên người khác leo cao, không bị chặt đầu là may rồi.

Đường Kính Chi thở dài:

Chuyến này Đường Kính Chi định kinh doanh đồ thêu, liền đem ra bàn bạc với Giả Lâm, Gia gia kinh doanh vải vóc, cưa hiệu mở khắp nơi, có thể hợp tác với họ nhanh chóng đưa hàng tới các vùng.

Giả Lâm tin tưởng bản lĩnh của Đường Kính Chi nên nhận lời ngay, trời cũng đã trưa rồi, Đường Kính Chi không ăn sáng, nên gọi hạ nhân chuẩn bị cơm nước, mời Giả Lâm ở lại, mời Từ Phúc một số quản sự trong phủ, Bàng Lộc cũng trở về, y dù nhớ nhung thê thiếp, nhưng mà khi y không ở nhà những người này giúp y, sắp tới lại chuẩn bị đi xa, không thể không mời bọn họ bữa cơm để cám ơn đồng thời khích lệ bọn họ.

Bữa cơm này Đường Kính Chi hạn chế uống rượu, nhưng quá nhiều việc phải nói, tới giờ dậu mọi người mới lần lượt về hết.

Trên đường về hậu viện, Thị Mặc nghe Đường Kính Chi bảo mai sẽ lên kinh, nói:

- Nhị gia, hay người cho nô tài đi cùng.

Đường Kính Chi thấy cũng được, dù sao đám Đường Uy không giỏi xử lý việc nhà, vả lại hắn còn lo tổ chức lại ám vệ, Đường Kính Chi cần người hỗ trợ, gật đầu đồng ý:

- Cũng được, ngươi đi báo cho Đại quản sự một tiếng, chuyện bãi đất hoang giao cả cho ông ấy.

Thị Mặc vui mừng chạy ù đi như cơn gió.

Đường Kính Chi căn nhắc một hồi rồi quyết định tới thẳng chỗ Đường lão thái quân, Hồ Kiều Kiều không có tiểu viện riêng, luôn ở bên bà. Đường lão thái quân cũng tâm lý, biết đích tôn tới tìm Hồ Kiều Kiều, nói vài câu bảo mệt đuổi cả hai ra ngoài.

- Kính Chi, cùng Kiều Kiều tới hậu hoa viên đi dạo nhé.

Vừa bước qua ngưỡng cửa, Hồ Kiều Kiều quay đầu lại làm điệu bộ tiểu cô nương làm nũng.

Sức khỏe Hồ Kiều Kiều không tốt, trời lại khá lạnh, vốn định từ chối, nhưng thấy nàng chu cánh môi hồng nhuận, đôi mắt long lanh tội nghiệp, không nói không được, bảo nha hoàn đi lấy cho nàng cái áo khoác thật dày:

- Nói trước nhé, chỉ đi một lúc thôi.

- Kiều Kiều nghe tướng công mà.

Hồ Kiều Kiều giọng ngọt lịm như mật, nhưng đôi mắt giảo hoạt của nàng tố cáo, lát nữa thế nào nàng cũng kiếm được cớ kéo dài thời gian.

- Nàng đó, ta cưới phải hồ ly tinh mất rồi.

Đường Kính Chi khẽ thở dài, vuốt chóp mũi Hồ Kiều Kiều, nắm tay nàng tới hậu hoa viên.