- Thứ nhất, cách đây không lâu, Trương Thiếu Kiệt và Minh Húc dẫn mấy chục thuộc hạ đã tới Kiên Thành.
Hồ Phụng Kiều gập ngón tay nói :
Đường Kính Chi sắc mặt đại biến, tình huống xấu nhất y dự kiến đã diễn ra.
- Thứ hai, sáng sớm ngày hôm nay Trịnh Thắng tới quân doanh, sau đó có một đội ngũ lấy danh nghĩa thao luyện thực chiến, đã lặng lẽ tới gần Kiên Thành.
Tin tức này hiện không có nhiều ý nghĩa, nó chỉ chứng tỏ Trịnh gia trước khi biết Phúc Thọ vương muốn tham gia tạo phản đã hoàn toàn muốn đứng về phía triều đình.
- Thứ ba, mấy ngày trước hơn một nghìn hai trăm Vũ Lâm quân đi theo khâm sai đột nhiên biến mất quá nửa.
Đường Kính Chi nhíu mày, những người này rốt cuộc đi đâu.
Nói xong ba chuyện, Hồ Phụng Kiều tự rót trà uống, đôi mắt thi thoảng lại liếc nhìn Đường Kính Chi nhíu mày trầm tư.
Suy nghĩ hồi lâu, Đường Kính Chi hỏi điều y quan tâm nhất:
- Phụng Kiều, muội biết những Vũ Lâm quân này đi đâu không?
Lấy ra một chiếc khăn lụa lau khóe miệng, Hồ Phụng Kiều thản nhiên nói ra hai chữ:
- Kiên Thành.
- Hả, vì sao, Tô Bác có ý gì? Không đúng, phải là hai công công kia có ý gì mới đúng?
Hồ Phụng Kiều không trả lời mà tiếp tục nói những lời làm người ta chấn kinh:
- Muội còn muốn nói với tỷ phu tin nữa, trừ huynh ra, còn có một đội nhân mã từ kinh sư chia nhỏ theo nhiều đường tới nơi này, người cầm đầu tên Tiêu Kiến.
Tới lúc này rồi Đường Kính Chi sao chẳng thấu triệt, mặt trầm giọng:
- Đương nhiên hoàng thượng muốn cẩn thận nên phái hai lộ nhân mã xử lý chuyện Lưu Châu.
- Sai!
Hồ Phụng Kiều đặt chén trà xuống, cười lạnh:
- Tỷ phu thân mến, đoán ra rồi sao phải nói lời dối lòng như vậy, không phải hai, chỉ một thôi, trong mắt người ta huynh chẳng qua là con tốt thí.
Bị Hồ Phụng Kiều nói thẳng ra, làm mặt Đường Kính Chi càng thêm âm trầm, y vốn chỉ là một tên cử nhân, một nhân vật nhỏ nhoi không là gì, hoàng đế và hoàng thái hậu sao có thể yên tâm giao chuyện trọng đại như thế cho y xử lý? Y có chuẩn bị tinh thần trước cho những chuyện thế này.
Có điều y phải tự mình đi vào chốn nguy hiểm, vắt óc bày mưu tính kế, cuối cùng người ta vẫn không coi ra cái gì, trong lòng Đường Kính Chi đột nhiên trào dâng lửa giận ngùn ngụt.
Người xưa nói đế vương là kẻ vô tình nhất, hiện giờ Đường Kính Chi đã cảm nhận được điều này rồi, trong mắt họ thiên hạ bách tính chỉ là những quân cờ, điểm khác biệt là quân cờ hữu dụng thì dùng, vô dụng thì vứt bỏ.
Tới giờ hoàng đế và hoàng thái hậu vẫn không hề có y biết sự thực, xem ra coi y thành quân cờ có hay không cũng được, thậm chí là lợi dụng y để thu hút sự chú ý của những kẻ kia.
Nhận thức rõ được vị trí của mình trong bàn cờ này, Đường Kính Chi vừa phẫn nộ, nhưng thoáng cái tầm nhìn trở nên thông suốt, chẳng trách hôm đó Tiêu Kiến biết trước bày tiệc khoản đãi mình, còn chủ động đưa ra thiện chí như thế:
- Tiêu Kiến mới là nhân vật chính trong lần nam hạ trừ khử Điền Cơ, còn ta chỉ là tiên phong đi trước thăm dò lập trường của Trịnh Thắng! Giang Cảnh là thủ hạ của Tiêu Kiến, như vậy nhất cử nhất động bên này có liên quan tới Trịnh gia đều đã truyền về đó.
Quan hệ hai bên đã là lợi dụng nhau như vậy thì sau này y có làm gì cũng không thẹn với lương tâm.
- Hi hi, tỷ phu, xem ra huynh còn chưa ngốc tới hết thuốc chữa đâu.
Hồ Phụng Kiều cười khanh khách:
- Còn nữa, nói tiếp đi.
Đường Kính Chi đứng bật dậy:
- Hôm nay Trương Thiếu Kiệt và Minh Húc đột nhiên tới Kiên Thành, muội nói xem tên Tiêu Kiến vì tránh khả năng Trịnh Thắng ngả theo phía Phúc Thọ vương mà đánh liều ra tay trước không?
- Nô gia cũng chính vì nghĩ tới điểm này cho nên giữa ban ngày ban mặt mới phải tới tìm oan gia chàng đó.
Hồ Phụng Kiều nhõng nhẽo lườm y một cái quyến rũ:
Đường Kính Chi dở khóc dở cười, lúc này rồi mà cô nàng còn cười được.
Tình hình hiện giờ là nếu như Tiêu Kiếm không nhanh chóng ra tay, rất có khả năng Trịnh Thắng không đứng về phía triều đình, nhưng nếu ra tay chỉ dựa vào lực lượng của hắn, e khó mà hạ nổi Điền Cơ, vì dù sao trà trộn vào thành dù kín đáo đến đâu cũng rất hạn chế, nếu nghìn người vào thành, dù chia nhỏ che dấu kỹ lưỡng thế nào cũng khó che dấu được Điền Cơ.
Cùng lắm chỉ có vài trăm người người.
Điền Cơ đã có chuẩn bị, hiện theo tìm hiểu thì có tổng cộng ba thế lực, thứ nhất là mấy nghìn tư binh mà lão bí mật chiêu mộ nuôi dưỡng ngoài thành.
Thứ hai, ba nghìn quân sĩ thủ bị Kiên Thành.
Thứ ba mấy trăm thân binh dùng cung tiễn và trường thương và gia nô hộ vệ.
Nếu Tiêu Kiếm ra tay, khẳng định là xông thẳng vào thành bắt đầu xỏ Điền Cơ, như thế tạm thời không quan tâm tới mấy nghìn tư binh, thủ quân Kiên Thành thì không thể nhanh chóng tụ tập được, vả lại còn phải giữ cổng thành, như vậy chủ yếu phải đối đầu với tiểu quân đội trong Điền phủ.
Một nghìn đấu với mấy trăm, người ta còn chiếm địa lợi, dù Vũ Lâm quân có thân thủ cao cường, khó mà làm gì nổi trong thời gian ngắn.
- Phụng Kiều, muội nói xem khả năng Tiêu Kiến ra tay có lớn không?
- Tỷ phu, trong lòng huynh có đáp án rồi, cần gì phải hỏi muội nữa à?
Đúng thế Đường Kính Chi đã có đáp án, chỉ muốn xác nhận thêm thôi.
Khả năng là rất lớn.
Hiện giờ tình cảnh của Trịnh gia rất chơi vơi, Trịnh Thắng không thể không nghi ngờ dụng ý của hoàng đế, Phúc Thọ vương có thừa điều kiện đủ làm Trịnh gia động lòng, bọn chúng đã có quân, có tiền, giờ thêm Phúc Thọ vương, tức có danh nghĩa, khi đó phương nam đại loạn, khi ấy Tiêu Kiến vì không hoàn thành nhiệm vụ sẽ chỉ còn một con đường chết.
Không động thủ thì chết, động thủ còn có đường sống, Tiêu Kiến tất nhiên lựa chọn cái thứ hai.
- Phụng Kiều, muội cũng biết ân oán giữa Đường gia và Điền gia rồi, nếu bọn chúng liên hợp tạo phản, Đường gia khẳng định gặp tai vạ, dù lần này hoàng đế và hoàng thái hậu bất nhân, nhưng ta vẫn phải nỗ lực hết sức giúp Tiêu Kiện hạ Điền Cơ.
Hồ Phụng Kiều không đáp, chỉ lặng lẽ gật đầu.
- Giờ ta muốn biết, trong tay muội rốt cuộc có thực lực lớn cỡ nào, lần bắt Điền Cơ này muội có thể làm gì? Chuyện này liên quan tới tính mạng hàng trăm người của Đường gia, mong muội cho biết.
Đường Kính Chi nghiêm túc chắp tay thi lễ, Phúc Thọ vương nằm ở sát biên giới với Lạc Na rồi, Đường gia muốn lui về phương nam tránh Điền Cơ cũng không được nữa.
- Tất nhiên rồi, trên đời này muội chỉ còn một người thân đã gả vào Đường phủ, mặc dù tỷ ấy rất đáng ghét, chẳng coi người ta ra gì, nhưng muội có thể trơ mắt nhìn tỷ ấy chết sao?
Hồ Phụng Kiều thu lại nụ cười bất cần đời, nói:
- Thực tình mà nói, không có muội giúp đỗ, tỉ lệ thành công của bọn huynh không tới một thành, đám hộ vệ trong Điền phủ đều được lựa chọn tỉ mỉ! Không những võ công cao cường còn giỏi liên thủ, quân trận, kẻ nào cũng thiện chiến, nếu không có nhân số hơn chúng gấp bội thì khó tiêu diệt nổi trong thời gian ngắn. Mà nếu kéo dài để đám quân sĩ thủ thành tụ lại bao vây xem như xong.
Điều này Đường Kính Chi hiểu, gật gù không nói.
- Có điều có muội giúp, nếu không có gì bất ngờ thì bọn huynh nắm cả mười phần.
- Hả?
Đường Kinh Chi thốt lên, y vốn tưởng nắm chắc trên 5 thành là đủ rồi.
- Sao, tỷ phu không tin à?
Hồ Phụng Kiều nũng nịu:
- Không, ta tin chứ!
Đường Kính Chi trả lời không thực lòng:
Hồ Phụng Kiều cười khanh khách, nói ra quân bài tẩy của mình:
- Tỷ phu, muội kiếm tiền bằng cái nghề này, không những cần sát thủ có võ công cao cường, còn phải dựa vào nguồn tin tức linh thông. Nếu không cầm tiền của người ta rồi, mà ngay cả mục tiêu trốn chỗ nào cũng chẳng biết thì chẳng phải thành trò cười à? Còn về nguốn tin, trừ bố trí tai mắt trong giang hồ còn gài thám tử vào cả quan phủ, quân đội ....
Nói tới đó háy mắt với Đường Kính Chi:
- Còn cả các phú thương nữa.