Chương 417: Gian tính trừ gian.

Đại hán tên Man Ngưu cao hơn người thường tới hai cái đầu, thân hình tráng kiện, tay chân thô kệch, đi đường cứ như tòa thành di động, hai mắt lúc nào cũng trợn trừng, cứ như nhìn ai cũng không vừa mắt, phàm người bị hắn nhìn tới đều kinh hãi né tránh.

Tới đại sảnh, chia chủ khách ngồi xuống, Man Ngưu vẫn đứng sau lưng Minh Húc.

Đợi hạ nhân mang trà nước lên, Điền Cơ phẩy tay toàn bộ lui xuống, nói:

- Tiểu vương gia hùng tài đại lược, dùng binh như thần, là tướng soái trăm năm hiếm có của vương triều Minh Hà ta, hôm nay tiểu vương gia hạ cố tới đây, đúng là vinh dự cho hạ quan.

Vì cha hắn là Phúc Thọ Vương vẫn còn, nên người khác xưng hắn là "tiểu vương gia", chứ không phải vì tuổi tác của hắn.

- Điền đại nhân quá khen, bản vương chỉ có thông thạo chút binh pháp mà thôi, không dám nhận là danh tướng.

Minh Húc cười khách khí, không hề có vẻ cao ngạo của một hoàng thân, đột nhiên chuyển giọng, nghiêm túc nói:

- Ta vốn không thích vòng vo, từ quý thuộc hạ bản vương biết Điền đại nhân là người yêu nước lo lắng cho bách tính, nay vận nước rối ren, hoàng thượng chỉ là tên nhóc ham chơi, không nghe lời lão thần trong triều, trọng dụng thái giám, tin tưởng đám cuồng sĩ không hiểu việc nước như Tần Mục, làm chính sự càng thêm nát bét, cái họa mất nước vào tay di tộc sờ sờ trước mắt. Phụ vương ta bản tính nhân từ, vốn không ý nồi da nấu thịt, nhưng không đành lòng nhìn bách tính bị dị tộc tàn ác dày xéo, có ý dẫn quân vào kinh trừ gian nịnh giúp vua, không biết Điền đại nhân có nguyện ý vì thiên hạ trừ hại, vì giang sơn Minh Hà ta giúp một tay không?

Điền Cơ còn mong đợi gì hơn, lão ta mật mưu tạo phản vì bị ép, chỉ muốn giữ mạng, không có ý định làm quan, quỳ xuống tỏ lòng trung thành luôn:

- Hạ quan nguyện ý nghe theo lời vương gia vào kinh diệt trừ gian nịnh vì nước.

Lời của Minh Húc không cần nghi ngờ, dù sao hoàng đế tính chuyện diệt trừ lão ta rồi, còn gì phải dè dặt.

Tiếp đó tất nhiên là màn kịch hai bên tang bốc qua lại lần nhau, đều bày tỏ lòng son vì nước, làm người ta nghe buồn nôn rồi.

Trương Thiếu Kiệt nãy giờ thấy thái độ Điền Cơ rất lạ, nghi hoặc hỏi:

- Đại nhân, một tháng qua ti chức đã ba lần phái người đem thư về, bẩm báo chuyện của tiểu vương gia, đại nhân hình như không nhận được?

- Hả? Có chuyện này ư?

Điền Cơ ngạc nhiên:

- Từ khi ngươi đi tới nay, bản quan không nhận được bất kỳ tin tức nào của ngươi , làm gì có phong thư nào.

Trương Thiếu Kiệt mặt biến sắc:

- Đại nhân, chuyện này hệ trọng, ti chức không dám lơ là, cho nên mỗi lần gửi thư đều phái hai người một nhóm chia sáu đường mang thư về.

Điền Cơ cả kinh, nếu thế ắt trong Điền phủ có nội gián rồi, chẳng trách hoàng đế ban chức thủ bị Kiên Thành cho tên tiểu tử Trịnh gia.

- Điền đại nhân chứ hoảng, khâm sai thứ nhất nam hạ cũng được một thời gian, hẳn ngài đã có chuẩn bị không ít, còn sợ cái gì?

Minh Húc đặt chén trà xuống, giọng nói bình đạm, cứ như nói chuyện chẳng ra gì.

Không biết tên ngu xuẩn Trương Thiếu Kiệt không hiểu nặng nhẹ đó nói gì rồi, nhưng xem ra không phải chuyện xấu, dù tài dùng binh của Minh Húc vang lừng phương nam, nhưng dù sao chỉ là nghe thôi, giờ thấy hắn trầm ổn như thế, Điền Cơ đánh giá cao hơn vài phần, nhưng trước khi thực sự bàn việc hợp tác, lão không muốn để lộ thực lực của mình, chỉ nói mập mờ:

- Trước kia hạ quan tuy từng cùng Tuyên Uy tướng quân Trịnh Thắng có liên kết, song hiện giờ trưởng tử Trịnh gia được phong làm thủ bị Kiên Thành, e Trịnh gia có tính toán khác.

- Đại nhân, sợ gì bọn chúng, Trịnh gia thế lực lớn tới đâu cũng sao so được với Phúc Thọ vương.

Trịnh Thiếu Kiệt ở bên nói xen vào, cứ như sợ Điền Cơ quên trong chuyện này có công đầu của hắn.

Hài Châu nằm kẹp giữa Lạc Na và Ngân Châu, Ngân Châu thì nói non trùng điệp, lại nghèo đói ma thiêng nước độc không ai dám mò vào, dân Lạc Na thì võ dũng, người thường cũng cầm kiếm luyện võ, vào đó đánh cướp chẳng khác gì đi đánh bạc, nên hải tặc đảo ngoài Nam Hải xưa nay chỉ nhắm vào Hải Châu giàu có.

Mười mấy năm trước đám hải tặc đột nhiên xuất hiện một lãnh đạo kiệt xuất, thường xuyên tổ chức vụ đánh cướp quy mô lớn vào Hải Châu, hơn nữa còn đi sâu vào đất liền, cho nên tiên hoàng lệnh Phúc Thọ vương hiệp trợ Tuyên Uy tướng quân của Hải Châu kháng địch, cho phép tư binh của Phúc Thọ vương từ 2000 tăng lên tới một vạn.

Sau này Minh Húc nổi lên, chặt đầu được tên thủ lĩnh hải tặc kia, chẳng những thanh danh vang vọng, còn được phong làm Trí Võ vương, tướng lĩnh lẫn quan dân Hải Châu hết sức nể phục, có thể nói ở Hải Châu một lời nặng tựa cửu đỉnh, thành thổ hoàng đế ở nơi đó rồi.

Điền Cơ không tiện trách Trương Thiếu Kiệt dù có là chó ngáp phải rồi thì lần này hắn cũng giúp mình vột việc lớn, có điều thầm tính sau này quyết không giao việc quan trong cho tên phù phiếm xốc nổi này làm, lắc đầu nói:

- Phúc Thọ vương tay nắm trọng binh, tiểu vương gia trí dũng song toàn, tất nhiên hơn Trịnh Thắng nhiều, nhưng Hải Châu cách Lưu Châu quá xa, nước xa không cứu được lửa gần. Cho nên bất kể thế nào cũng lôi kéo được Trịnh Thắng.

- Điền đại nhân nói đúng, có điều chẳng phải Trịnh Thắng từng đồng mưu với ông, chẳng lẽ ông dám trở mặt, không sợ ông có bề gì sẽ khai hắn ra sao?

- Trịnh Thắng có ngả theo triều đình hay không thì hiện giờ chưa chắc, có điều kẻ này quá cẩn trọng, việc không dám chắc không làm. Có điều nếu như vương gia ra mặt, cho ông ta biết rằng Phúc Thọ vương có ý vào kinh diệt trừ gian nịnh, hạ quan tin rằng Trịnh Thắng sẽ động lòng.

Minh Húc mặc dù biết nếu Trịnh Thắng lòng ngả về phía triều đình thì hắn ở đây sẽ rất nguy hiểm, nhưng hắn tài cao gan lớn, nhưng vẫn quyết định gặp Trịnh Thắng một lần, nếu mưu đồ thiên hạ mà không đối phó được một võ tướng, chẳng thà về quách Hải Châu an nhàn làm vương gia cả đời cho xong:

- Vậy làm phiền đại nhân, bản vương mời Trịnh tướng quân tới đây làm khách, bản vương đích thân gặp mặt một phen.

Điền Cơ lập tức sai quản gia tới Trịnh phủ, mời Trịnh Thắng tới nói có đại sự muốn thương lượng.

Trương Thiếu Kiệt chia tay Điền Khinh Dao hơn một tháng, trong lòng rất nhớ nhung, kiếm cớ cáo lui, tới tiểu viện của ả.

Không đợi hạ nhân truyền lời, nóng lòng đi một mạch vào khuê phòng của Điền Khinh Dao, nhưng không thấy bóng dáng ả đâu, Trương Thiếu Kiệt gọi một nha hoàn tới hỏi:

- Phu nhân các ngươi đâu rồi?

Tiểu nha hoàn không biết trả lời ra sao, mặt trắng bệch, ngã xuống đất.

Hồ phủ, Kiên Thành!

Hồ Khiếu Lâm ngồi trong đại sảnh, mặt tỏ ra bình tĩnh nhưng trong lòng cực kỳ kích động, hắn kích động từ hôm qua rồi, từ lúc Điền Cơ gọi tới đích thân nói mai Điền Khinh Dao sẽ tới phủ của hắn làm khách, Điền Khinh Dao tuy không phải là đại mỹ nữ nhưng cơ thể đầy đặn, khí chất lả lơi quyến rũ trời sinh, làm nam nhân nhìn thấy không khỏi sinh ý nghĩ dâm tà.

Có điều Điền Khinh Dao là nữ nhân của Trương Thiếu Kiệt, hắn không làm gì được.

Chuyện Điền Cơ tạo phản hắn biết, còn phụng lệnh Điền Cơ giữ nghiêm thành trì, đề phòng có kẻ đánh lén, nên hắn tin tưởng Điền Cơ tuyệt đối không bỏ hắn, hôm qua Điền Cơ bảo Điền Khinh Dao tới phủ hắn làm khách là minh chứng cho điều này.

Hồ Khiếu Lâm đang thong thả thưởng thức trà thơm, đầu óc mơ tưởng lung tung thì có hạ nhân đi vào báo:

- Lão gia, ngoài cửa có một phu nhân tự xưng họ Điền tới bái phỏng.

Hạ nhân đó rất nghi hoặc, hắn ở phủ lâu năm chưa bao giờ biết nữ nhân đó, hơn nữa đối phương là nữ nhân, sao lại một mình ra ngoài còn yêu cầu gặp lão gia nhà hắn, mà không phải phu nhân, tiểu thư trong phủ.

- Mau mau mời vào!

Hồ Khiếu Lâm hai mắt rực sáng, đích thân đi ra.

Được hạ nhân Hồ phủ dẫn đường, kiệu mềm của Điền Khinh Dao đu đưa đi qua đại môn Hồ phủ, vừa mới dừng lại, bên tai ả vang lên một tiếng cười tục tằn:

- Thành thủ phu nhân, Hồ mỗ đợi nơi này đã lâu.

Tiếp đó rèm kiệu bị vén lên, xuất hiện một khuôn mặt đen đúa.