Chương 402: Một thoáng áy náy

- Hầy, dù sao chỉ là võ nhân múa đao lộng thương thôi mà, có gì mà không thể? Lát nữa cha gia sẽ bảo hắn tới chỗ ngài báo danh.

Tiêu công công có tài đến mấy cũng không ngờ trên đời có chuyện trùng hợp như vậy, phất tay hào phóng nói:

- Đường cử nhân yên tâm, cha gia sẽ răn đe bọn chúng, tuyệt đối nghe lệnh ngài, không được mảy may kháng lệnh.

Đường Kính Chi đứng dậy chắp tay nói:

- Tiêu công công, ân tình này học sinh ghi mãi nhớ trong lòng.

Ăn uống trò chuyện một hồi, Đường Kính Chi cáo từ về chuẩn bị, Tiêu công công tiễn tới tận cửa, nhìn y dần đi xa, thầm lẩm bẩm :" Đường cử nhân, ta coi trọng ngài như thế, ngàn vạn lần đừng để ta thất vọng đấy!"

Người trung niên gác cửa khi nãy đi tới nói:

- Tiêu công công, thuộc hạ đã theo căn dặn của ngài, phái ba mươi người tới chỗ Đường cử nhân báo danh rồi.

Rồi không nhịn được hỏi thêm:

- Công công, vị Đường cử nhân này chẳng có chút bối cảnh nào ở kinh thành, đáng để công công chuyên môn bỏ thời gian ra lôi kéo không?

- Có đáng hay không thì phải xem biểu hiện của y ở chuyến đi này, dù sao mưu sự tại nhân thành sự tại thiên mà.

Tiêu công công khẽ vỗ vai người trung niên, làm giọng cao thâm nói:

- Có điều bất kể là đánh cờ hay làm việc cha gia đều thích đi trước một bước.

" Chỉ mong ngài nhìn người không tệ như ngài đánh cờ, nếu không đi trước mười bước cũng thua thảm thôi!" Người trung niên thầm nghĩ.

Đường Kính Chi và Ngọc Nhi, Đường Uy trên đường về lại gặp người quen.

Người chặn đường là Trịnh Kiếm Thu, trước khi về Lưu Châu hắn muốn gặp Đường Kính Chi thêm lần nữa, Đường Kính Chi giờ hầu hạ bên hoàng đế, tận lực kết giao là chuyện nên làm:

- Đường hiền đệ, vi huynh sắp về rồi, không biết có thời gian uống chén rượu nhạt không?

- Trịnh huynh khách khí quá, tiểu đệ cũng đang có chuyện muốn báo cho huynh biết đây ..

- Hiền đệ, đệ có chuyện gì muốn nói với ta?

Lần này hắn không tới chiếc thuyền hoa ở sông Tần Hoài, có thể vì nhứng thông tin có được lần trước làm hắn yên tâm hơn, cho nên chỉ vòng vèo đi vào ngõ sâu, tới một tửu quán vào tròm tìm lấy lấy vị trí vằng vẻ, vừa ngồi xuống Trịnh Kiếm Thu đã nóng vội hỏi:

Đường Kính Chi cố làm ra vẻ thần bí, hạ thấp giọng nói:

- Trịnh huynh, huynh sắp vào quan trường rồi.

Ngọc Nhi, Đường Uy, Thiết Ngưu cùng đám Hứa Dũng đều không theo, phân tán ở bên ngăn cản người lạ tiếp cận.

- Hiền đệ làm sao mà biết được?

Trịnh Kiếm Thu nghi hoặc:

- Hắc hắc, chuyện này tiểu đệ một tay tạo thành mà, tất nhiên là biết trước.

Đường Kính Chi luôn tính muốn phân hóa Trịnh Điền phải làm tốt quan hệ với Trịnh gia, vậy phải dùng thân phận gì tiếp xúc với Trịnh Thắng đây?

Chỉ có thể dùng quan hệ tư nhân.

Nhưng y không quan không chức, lại là một hậu bối làm sao khiến người ta coi trọng được? Thế nên y phải cho Trịnh Kiếm Thu quan chức, như thế mới chứng minh được nay y đã khác xưa rồi, đã là hồng nhân bên cạnh hoàng đế, hơn nữa còn rất được trọng dụng, tiếng nói có sức nặng.

Còn lý do y nam hạ thì là về Lạc thành đón nữ quyến lên kinh thành ở, vậy là chuyện y nam hạ sẽ không có sơ hở gì nữa.

- Chẳng lẽ là hiền đệ thay vi huynh nói vài câu tốt đẹp trước mặt hoàng thượng?

Trịnh Kiếm Thu mừng rỡ, không áp nổi hưng phấn hỏi:

Đường Kính Chi mỉm cười gật đầu:

- Đúng thế, hôm nay tiểu đệ tới ngự thư phòng, vừa vặn gặp hoàng thái hậu đang hỏi chuyện phương nam, nói nhà tiểu đệ ở Lạc thành, hiểu rõ nơi đó, liền hỏi phong tục nhân tình, cùng nhân vật phương nam. Trong khi tiểu đệ trả lời vấn đề của hoàng thượng, có nhắc tới tên Trịnh huynh.

- Đa tạ hiền đệ.

Trịnh Kiếm Thu đột ngột đứng dậy, vài người thật sâu:

Thấy Trịnh Kiếm Thu chân thành như thế, Đường Kính Chi có chút áy náy, có điều chút áy náy đó chỉ thoáng qua một cái rồi mất ngay.

Luận quan hệ Đường gia và Trịnh gia, tất nhiên là Trịnh gia nợ Đường gia, trước tiên kiều thê của y cứu mạng Trịnh Kiếm Thu, thứ hai y còn kéo Giả Lâm theo cùng, cho Trịnh gia vay 2 vạn lượng bạc dùng trong lúc quân lương cấp bách, lại còn gợi ý Giả gia cùng Trịnh gia khai hoang.

Nhưng cuối cùng Trịnh gia làm gì? Vứt bỏ Đường gia, mặc cho đám Điền Cơ, Vương Mông hại Đường gia.

Nếu Trịnh gia có chút tình người, đáng lẽ đứng ra nói một câu giảng hòa hai bên, nếu như thế bất kể Điền Cơ có chịu hòa giải hay không, Đường Kính Chi cũng không trách bọn họ.

Nhưng y bao lần gửi thư, gửi người tới cầu cứu đều bặt vô tâm tín.

Chỉ có một lá thư của Trịnh Tuyết Mai.

Đường Kính Chi ân oán phân minh, Trịnh gia đã bất nghĩa trước, vậy y cũng chẳng cần vì lừa dối lợi dụng Trịnh gia mà cảm thấy áy náy.

- Trịnh huynh, mau đứng dậy đi, không cần khách khí như thế.

Đường Kính Chi vội đi tới đỡ Trịnh Kiếm Thu lên:

Lúc này Trịnh Kiếm Thu cực kỳ phấn khích, hắn tuy là trưởng tử của Trịnh gia, nhưng do mẫu thân xuất thân bình dân, y không có chỗ dựa, địa vị trong phủ kém xa mấy đệ đệ đích hệ có mẫu thân bối cảnh quan lớn kinh thành, hiện giờ tiền đồ đã có khởi điểm tốt đẹp, sao hắn chẳng vui mừng.

Chỉ cần chuyện này thành, dù cuối cùng hắn không được kế thừa gia sản Trịnh gia cũng có thể tự lập môn hộ rồi, hai người ngồi trở lại, Trịnh Kiếm Thu lại hỏi:

- Vậy hiền đệ có biết hoàng thượng định phong cho ta chức gì không?

- Cái này thì đệ không rõ.

Đường Kính Chi trầm ngâm:

- Chắc huynh cũng biết nhóm Tần đại nhân bên cạnh hoàng thượng chứ, trước kia bọn họ chỉ là sĩ tử không được đề danh bảng vàng, nhưng hoàng thượng nghe danh tiếng của họ, dùng bọn họ làm đại thần đông cung, tới nay hết sức được trọng dụng. Trịnh huynh không những võ công cao cường, binh thư cũng thông thạo, hẳn tương lai không thua kém.

Chuyện đám tâm phúc cuồng sĩ bên cạnh hoàng đế thì Trịnh Kiếm Thu cũng nghe nói tới rồi, tự cho luận binh pháp mình không thua kém ai, tương lai có cơ hội thể hiện nhất định quang vinh vô hạn.

Qua nhiều lần tiếp xúc, Trịnh Kiếm Thu mấy lượt thay đổi, còn có lần ý đồ gả Trịnh Tuyết Mai cho y, nên Đường Kính Chi nắm rõ điểm yếu của Trịnh Kiếm Thu.

Trò chuyện một hồi, Trịnh Kiếm Thu mai phải lên đường nên đứng dậy cáo từ, dẫn đám Hứa Dũng rời đi.

Đường Kính Chi về nhà thì ba mươi hảo thủ do Tiêu công công phái tới đã đứng đợi trước cửa một thời gian dài rồi.

Ngọc Nhi đột nhiên nhìn thấy một trong số những tên hung thủ giết gia gia mình cũng có trong đó thì người run rẩy vì kích động, liếc nhìn tướng công thư sinh, thầm nghĩ :" Chẳng lẽ tướng công thư sinh vì giúp mình báo thù cho nên cố ý xin người này đi theo?"

Đường Kính Chi tới gần, một nam tử người gầy gò, ước chừng ba mươi tuổi đi tới, cung kính khom lưng thi lễ:

- Đường nhị gia, thuộc hạ phụng mệnh Tiêu công công tới đây báo danh.

- Ngươi là thủ lĩnh của bọn họ à?

Đường Kính Chi nhìn hắn một lượt, hỏi:

- Thuộc hạ họ Giang tên Cảnh, là một đầu mục trong nội xưởng, Tiêu công công lệnh thuộc hạ tới giúp ngài quản lý bọn chúng, nếu không sợ đám người lỗ mãng không biết lễ phép này có điều mạo phạm.

Giang Cảnh nói xong quay lại, nghiêm mặt nói:

- Chuyến này nam hạ nhiệm vụ của các ngươi là bảo vệ tính mạng Đường nhị gia, nếu kẻ nào không dốc lòng, dù khiến Đường nhị gia mất một cọng lông, ta sẽ lột da kẻ đó.

- Thuộc hạ tuân lệnh!

Cả đám dạ ran:

Đường Kính Chi thấy Tiêu công công chu toàn như thế thì cảm kích, trò chuyện làm quen với Giang cảnh một hồi liền cho bọn họ cảm kích, trong nhà tuy có chỗ an bài bọn họ nhưng đa phần là nữ quyến, đám người này lại toàn là hạng khó thuần, trái lệnh y thì không dám, nhưng khó tránh khỏi làm chuyện bậy bạ, hiện ở Ni Lạc Thần. bên cạnh y có mấy ám vệ bảo hộ là đủ rồi.

Đi vào phòng, Ngọc Nhi vọt lên phía trước người Đường Kính Chi hỏi gấp:

- Tướng công, người kia do chàng chủ động yêu cầu sao?

Đường Kính Chi vuốt má nàng gật đầu:

- Sẽ có cơ hội cho nàng, đừng vội.

Ngọc Nhi nhào vào lòng y, ôm siết lấy lưng:

- Tướng công, chàng thật tốt.

Khâm sai ngày hôm sau lên đường, Trịnh Kiếm Thu rời Ni Lạc Thần, Đường Kính Chi cũng muốn mau chóng hoàn thành nhiệm vụ để về đoàn tụ với người thân.

Nữ nhân có thai sẽ bị ốm nghén, ăn uống không thấy ngon, chẳng biết Úc Hương và Quế Phương có khỏe không ...