Đường Kính Chi cười nhạt chất vấn:
- Lý Trung, ngươi nói hai tiểu nha đầu này vu cáo ngươi, vậy ta hỏi ngươi, vì sao bọn chúng vu cáo ngươi?
- Bẩm Nhị gia, nô tài dù gì cũng là một quản sự, chắc là mấy nha hoàn này trước kia từng cầu xin nô tài chuyện gì đó, nhưng nô tài không đồng ý, cho nên chúng ghi hận trong lòng, vu cáo nô tài.
Lý Trung trả lời rất kín kẽ:
Đường Kính Chi hừ lạnh, ngươi là quản sự, bọn chúng là tiểu nha hoàn, nếu không có nguyên nhân đặc biệt, bọn chúng ăn gan báo hay sao dám vu cáo ngươi? Nhưng dây dưa ở vấn đề này không có ý nghĩa, vì hai bên đều không có chứng cứ hữu hiệu, vì thế Đường Kính Chi quay sang mấy tiểu nha hoàn:
- Các ngươi nói phụng lệnh Lý quản sự tới chỗ khác làm việc, vậy hẳn không chỉ có các ngươi, giờ các ngươi tới chỗ mình làm việc, kiếm vài người có thể chứng minh các ngươi từng làm việc ở đó về đây.
Hai tiểu nha hoàn rối rít gật đầu sau đó đi tìm người.
Lý Trung nghe tới đây mặt chỉ hơi biến sắc một chút liền bình thường trở lại, trong Đường phủ hắn còn có chút thế lực, trước khi tới cũng đã đánh tiếng dự phòng rồi, hẳn không có kẻ nào cả gan đứng ra đối đầu với hắn.
Lý Trung luôn cho rằng trong Đường phủ thân phận của mình không thấp, rất có uy, không ai dám đứng ra làm chứng, không ngờ mấy tiểu nha hoàn kia đi một chuyến, gọi tới tận mười mấy người.
Đường Kính Chi cũng trố mắt, không khỏi nhìn lại hai tiểu nha hoàn, không ngờ chúng có sức hiệu triệu lớn như thế, y vốn tưởng bọn chúng kiếm được một hai người là giỏi rồi.
- Nhị gia, những người này đều có thể làm chứng cho nô tỳ.
Nha hoàn lên tiếng đầu tiên là Lục Nhi, chỉ bốn thô sử bà sau lưng nói:
Bốn thô sử bà gật đầu lia lịa.
Nha hoàn còn lại tên Bình Nhi, chỉ ba nam tử sau lưng nói:
- Nhị gia, ba người này có thể làm chứng cho nô tỳ, nô tỳ tới phòng chứa củi làm việc nửa tháng rồi.
- Khốn kiếp, các ngươi chán sống rồi, dám ...
Lý Trung không ngờ đám hạ nhân thường ngày khúm núm với mình dám đứng ra làm chứng, hắn tác oai tác quái thành quen, nhất thời nổi giận quên mất đang ở trước mặt Đường Kính Chi, có điều hắn mới chửi được một nửa đã hét lên thảm thiết.
Chậm rãi thu chân lại, Đường Kính Chi giận tím mặt, tên cẩu nô tài này đúng là to gan, ngay cả y cũng không coi ra gì nữa, làm sao không giận cho được? Cho nên Lý Trung mới quát được nửa câu, y liền đạp một phát vào mặt:
- Cẩu nô tài, dám quát tháo trước mặt ta, ngươi mới chán sống.
Lý Trúng giờ mới nhớ ra trước mặt còn có một chủ tử, cuống quít dập đầu cầu xin:
- Nhị gia, nô tài biết sai rồi, xin Nhị gia tha cho lần này.
Đường Kính Chi không thèm để ý tới hắn, nhìn mấy hạ nhân hỏi:
- Các ngươi sẵn sàng làm chứng cho Lục Nhi và Bình Nhi chứ?
- Bẩm Nhị gia, nô tài tên Cẩu Oa, phụ trách bổ củi ở bếp, sẵn sàng làm chứng cho Bình Nhi.
Một thanh niên vóc người vạm vỡ khấu đầu đáp:
Có người đi đầu, những người còn lại đua nhau lên tiếng xác nhận.
- Lý Trung, hiện Lục Nhi và Bình Nhi đưa nhân chứng tới rồi, ngươi còn điều gì để nói nữa?
Đường Kính Chi lạnh lùng nhìn Lý Trung.
Nô tài khinh chủ, cái chuyện lớn này nói lớn cũng được, nói nhỏ cũng song, nếu chủ tử không được thế, chuyện chỉ mắt nhắm mắt mở cho qua. Nếu không cẩn thận đắc tội với người không nên đắc tội, vậy nó thành đại họa rồi. Lý Trung ở Đường phủ bao năm tất nhiên hiểu cái đạo lý này, nên nhìn ra Đường Kính Chi thiện cảm với Uyển Nhi, nếu không đã chẳng vì cái chuyện nhỏ này mà kéo bao nhiêu người tới hỏi.
Mò hôi lạnh trên trán không ngừng nhỏ ra, Lý Trung hiện giờ chỉ còn cách cắn răng phủ nhận tới cùng, nếu không chẳng còn đường sống nữa:
- Nhị gia, nô tài oan uổng, cho dù mấy nha hoàn này có đi làm ở chỗ khác cũng không thể khẳng định là nô tài sai bọn chúng.
- To gan, tới nước này còn dám cãi cùn, ngươi cho rằng ta không dám dùng gia pháp với ngươi thật hay sao?
Đường Kính Chi vỗ bàn đánh sầm một cái, chén trà nảy lên, nước trà bắn ra ngoài, quay vòng vòng rồi rơi đánh choang xuống đất.
Mấy nha hoàn thấy vậy vội đi tới lau sạch nước trên bàn, dọn dẹp chén trà vỡ.
- Nhị gia, người không thể bất giáo nhi tru.
Lý quản sự kinh sợ hét lên, hắn vào đường cùng rồi, chỉ đành sai thì sai tới cùng.
Lời Tuân Tử: không biết giáo dục trước, người ta phạm sai lầm là trừng phạt.
- Ngươi ...
Đường Kính Chi đứng dậy chỉ mặt Lý Trung, tay run rẩy:
Uyển Nhi giật mình, đứng dậy đi tới khẽ vuốt lưng Đường Kính Chi, khuyên:
- Nhị gia bớt giận, dù sao cũng chỉ là chuyện nhỏ thôi, không đáng.
Bàn tay nhỏ nhắn của Uyển Nhi cực kỳ mềm mại, vuốt một lúc, Đường Kính Chi dễ chịu hơn nhiều, y cố áp chế lửa giận trong lòng, mỉm cười với Uyển Nhi để nàng khỏi lo, sau đó quay lại quát:
- Ngươi yên tâm đi, hôm nay ta sẽ cho ngươi tâm phục khẩu phục.
Lý Trung nắm chặt tay khống chế cơ thể không run lên, cúi đầu không nói.
Mấy hạ nhân quỳ trong phòng thấy Nhị gia nổi giận như thế, trong lòng nơm nóp lo sợ, nhưng sợ thì sợ, hôm nay bọn họ phải tố cáo cho tên Lý Trung này ngã hẳn, nếu không sau này hắn trả thủ thì không ai thoát được.
Cẩu Oa gan to nhất đi đầu:
- Nhị gia, Bình Nhi cô nương thường ngày chính do Lý quản sự sai tới phòng củi làm việc, chuyện này nô tài dám lấy tính mạng ra đảm bảo tuyệt đối không có chút giả dối nào.
Đường Kính Chi gật đầu, thấy Cẩu Oa ngập ngừng, hỏi:
- Ngươi còn chuyện gì cứ yên tâm nói ra.
- Nhị gia, thực ra lần này nô tài tới đây ngoài làm chứng còn tô cáo Lý quản sự phân công công việc không đều, bớt xén lương của bọn nô tài.
Chuyện tới nước này Cẩu Oa cũng hiểu đã cùng Lý Trung ở vào thế không đội trời trung, vì tương lai, đánh liều nói ra:
Thực ra nếu đổi lại là Đường lão thái quân hỏi tới, bọn chúng không dám làm chứng, vì người Đường phủ đều biết, Đường lão thái quân vài ba ngày lại khen thưởng Lý Trung một phen, nói Lý Trung là tâm phúc của Đường lão thái quân cũng không hề sai.
Nhưng Đường Kính Chi thì khác, y nổi tiếng công bằng nghiêm khắc, bất kể là gặp phải chuyện gì cũng không thiên vị một bên nào.
Nguyên nhân quan trọng nhất là những hạ nhân này đã bị Lý Trung ép cho không còn đường sống nữa.
- Ngươi ... Ngươi ngậm máu phun người.
Lý Trung tuy vân tỏ ra hung hăng, nhưng khí thế kém đi nhiều:
- Có phải ngậm máu phun người hay không ta tất nhiên sẽ tra rõ, Cẩu Oa, ngươi nói cho kỹ, Lý Trung phân công công việc không đều ra sao, bớt xen tiền lương của các ngươi thế nào?
- Bẩm Nhị gia, chuyện là thế này, Đường phủ trên dưới tổng cộng mấy trăm nhân khẩu, theo quy củ, phòng củi ít nhất an bài 12 người, 8 người phụ trách bổ củi, 4 người phụ trách vận chuyển, chỉ có thể mới đảm bảo đủ lượng củi cung ứng cho các nhà bếp mỗi Ngày. Nhưng Lý quản sự an bài thiếu 2 người, hơn nữa không để con cháu ông ta làm việc, hiện ở phòng củi thực sự chỉ có 7 người làm việc. 7 người bọn nô tài chẳng những phải bổ củi còn phải phụ trách vận chuyển, ngày nào làm xong cũng mệt tới không đứng lên nổi.
Cẩu Oa hết sức ủy khuất nói:
- Nhưng chưa phải đã hết, bọn nô tài làm nhiều cũng không mệt chết được, có điều Lý quản sự chẳng những thiên vị ba đứa cháu của ông ta không phải làm việc, còn chửi bới bọn nô tài lười biếng, kiếm cớ trừ bớt lương của bọn nô tài.
- Nhị gia, đãi ngộ của Đường phủ vốn không tệ, nô tài là hạ nhân có đẳng cấp thấp nhất, mỗi tháng cũng được 100 đồng, số tiền này đủ cả nhà 4 người nô tài chi tiêu rồi. Nhưng Lý quản sự bất nhân, nô tài làm quần quật từ sáng tới tối còn bảo nô tài lười biếng, phạt tiền, thế là mỗi tháng nô tài chỉ còn chưa tới 50 đồng, nến là trước kia cha nô tài cố cắn răng làm thêm bù vào, nhưng gần đây tức phụ của nô tài sinh con, tiền không đủ dùng nữa ...
Nói tới đó giọng Cẩu Oa hơi nghèn ngẹn.