Chương 389: Muôn hoa muôn vẻ

Đã gần trưa rồi, mặt trời treo giữa tầng không tỏa nắng vàng khắp nơi, mấy ngày qua Lạc thành trời trong xanh, ánh nắng dư dả, làm mặt đất ấm áp như xuân, trong tiểu viện khá lớn, nhưng bốn bề tĩnh mịch, chỉ có lá cây khẽ đu đưa trước gió, chiếu bóng lên cửa sổ.

Trong phòng, trước một cái bàn đặt gần cửa sổ, có một mỹ phụ tóc vấn cao mặc váy lụa đỏ rực, bên trên khoác áo mỏng, nhìn nàng không thấy xa hoa, chỉ thấy sự trang nhã, nàng đang ngồi đọc sách, tóc vấn đơn giản sau đầu, môi không son mà đỏ, mày chẳng vẽ mà cong, trông tha thướt yểu điệu, xinh đẹp vô ngần.

Ánh nắng bên ngoài chiếu lên cuốn sách không biết có từ đời nào, bìa da đã bong hết, nàng chăm chú đọc sách, tạo nên khung cảnh hết sức cổ điển.

Mỹ thiếu phụ đó mày liễu hơi nhíu lại, miệng thi thoảng lẩm bẩm rồi gật gù, lúc lại trầm tư nhìn trang sách như đang nghiền ngẫm vấn đề gì đó, xem xong một trang, dùng ngọc thủ thon thon lật trang giấy, rất cẩn thận, vì cuốn sách này thực sự quá cũ rồi, bất cẩn một chút có thể làm rách giấy, mất đi kiến thức trân quý không bao giờ tìm lại được.

- Nhị nãi nãi, Nhị nãi nãi ...

Thiếu phụ đó đang đọc sách thì đột nhiên bên ngoài sân có người reo hò mang vẻ vui mừng không thể kiềm chế, nàng thở dài lấy một tờ kẹp vào trang sách đang đọc để đánh dấu rồi gấp lại, mắng:

- Con nha đầu này chẳng tiến bộ nào, bao giờ ngươi mới học được một phần trầm ổn của Tri Đông.

Nàng vừa dứt lời thì cửa gian ngoài bị người ta đẩy mạnh, tiếng bước chân vội vã, rèm cửa leng keng, một tiểu nha đầu mặc váy dài vàng ruộm, đầu bện hai búi tóc như hai cái sừng trâu, hình như nó chạy một quãng đường rất xa rồi, tay ôm ngực, đứng đó thở hồng hộc.

Thiếu phụ trừng mắt lên, định trách nó mấy câu, nhưng nha hoàn kia đã nói trước:

- Nhị nãi nãi ... Nhị, Nhị gia gửi thư về.

- Cái gì, Nhị gia có thư à?

Thiếu phụ đứng bật dậy, khuôn mặt xinh đẹp chứa đựng cả nóng ruột lẫn vui mừng:

- Đâu rồi, thư đâu?

Nha hoàn kia lại thở thêm một lúc nữa mới nói mạch lạc được:

- Vâng ạ, Nhị gia bình an tới được kinh thành đã gửi thư về, thư ... thư đang ở chỗ lão thái quân, người mau tới xem đi.

Thiếu phụ vội vén váy chạy ra ngoài cửa, tiểu nha hoàn kia bĩu môi cười khúc khích, cũng chạy theo.

Chạy xuyên qua mấy hành lang, làm nha hoàn dọc đường trố mắt, không hiểu chuyện gì khiến Nhị nãi nãi vội vàng như thế, tới trước cổng tiểu viện nàng mới dừng bước, cố thở đều lại, đưa tay chỉnh lại đầu tóc.

- Nhị nãi nãi, Nhị gia gửi thư về thật à?

Sau lưng có người hỏi gấp, thiếu phụ váy đỏ quay lại, nói với một thiếu nữ mặt mày thanh tú, lấm tấm mồ hôi:

- Nhu Nhi, đi chậm thôi, cẩn thận dưới chân, đúng là Nhị gia gửi thư về, chúng ta cùng vào xem.

Trong tiểu viện có tiếng cười rộn rã càng làm các nàng nóng ruột.

Hai nàng vừa vào không lâu thì đằng xa lại có mấy bóng hình xinh đẹp chạy tới.

Trong phòng, Đường lão thái quân mặc váy gấm tím, đang cầm thư đọc, thấy cửa chưa có thông báo gì đã bị người ta đẩy ra, vì tâm tình rất vui, bà chẳng so đo, còn vẫy tay gọi:

- Úc Hương, Nhu Nhi mau tới đây xem đi, thư của Nhị gia đấy, trong thư nói mọi thứ đều tốt cả, không cần chúng ta phải lo.

Lâm Úc Hương lẫn Nhu Nhi đều quên thi lễ, chạy ùa tới như gió cùng Đường lão thái quân vây quanh xem thư, còn chưa đọc được mấy chữ thì cửa lại bị đẩy ra, mấy thiếu phụ xinh đẹp bước vào.

Đường lão thái quân vẫn không giận, lại gọi cả các nàng tới, thế là sáu bảy cái đầu chúm chụm vào một chỗ, tìm kiếm xem trong thư tướng công có nhắc tới mình không.

Xem một lúc, từng khuôn mặt xinh đẹp chuyển từ lo lắng sang vui mừng.

"Nhị gia dặn mình tiếp tục dựa theo cách vẽ mới kia thêu tranh, không bao lâu nữa sẽ dùng tới, hơn nữa còn dặn mình chú ý tới sức khỏe và mắt." Nhu Nhi theo Sương Nhi học chữ hai tháng, tự đọc được thư rồi, nhanh chóng tìm thấy đoạn nhắc tới mình.

Sương Nhi mắt không chớp, đọc đi đọc lại đoạn liên quan tới mình, đọc bao nhiêu cũng không đủ, dù chỉ là lời nhắc nhở nàng chú ý tới sức khỏe thôi.

" Nhị gia muốn mình để ý tới Nhu tỷ tỷ và Sương tỷ tỷ, phòng các tỷ ấy không nghe lời, làm ảnh hưởng tới sức khỏe, nếu mình hoàn thành nhiệm vụ, còn mua cho mình vòng tay ngọc thật đẹp." Uyển Nhi chen lấn trong đám đông, miệng nở nụ cười hạnh phúc.

"Trong thư Kính Chi nhắc tới mình chỉ sau mỗi lão thái quân và Nhị nãi nãi.." Sắc mặt Hồ Kiều Kiều nhợt nhạt, người vẫn rất gầy gò mong manh, nhưng đôi mắt bừng sáng, xinh đẹp làm người ta lóa mắt.

Chu Quế Phương bế Đường Thiên trong lòng, cũng tìm từng hàng từng câu liên quan tới nàng và con trai, đọc khẽ cho nó nghe.

Chẳng biết khi nào Lâm Úc Hương rời khỏi đám đông, tay siết chặt khăn lụa :" Đi cả tháng rồi chỉ viết về có mấy câu, y có khỏe không, có ăn uống đầy đủ không, ở nhà không phải cơm mình nấu là y ăn rất ít .." Chẳng biết vì sao chỉ thế thôi, mũi nàng cảm thấy cay cay, nước mắt bất giác trào ra khỏi đôi mắt đẹp, nàng vội quay đi, lấy ống tay áo lau sạch.

- Một đám nha đầu ngốc, chẳng phải Nhị gia vẫn khỏe sao, các ngươi khóc cái gì.

Thì ra Chu Quế Phương và mấy di nương xinh đẹp cũng đã khóc từ bao giờ, Đường lão thái quân tuy miệng trách nhưng nước mắt cũng chảy ra, Hàm Hương thấy thế vội đi tới lấy khăn lau.

Nghe Đường lão thái quân nói vậy, Lâm Úc Hương quay lại, nói:

- Nhị gia bình an tới kinh thành, chúng ta phải vui mừng mới đúng, mọi người đừng khóc, nếu không sẽ không may.

Lời này làm các nàng khác đã bắt đầu khóc ra tiếng vội mím môi ngăn tiếng khóc, ai nấy đưa tay lên lau nước mắt.

Đường lão thái quân nghiêng đầu đi, nhanh chóng kìm được nước mắt, gượng cười bảo:

- Úc Hương nói đúng lắm, không được khóc, không ai được khóc hết. Sương Nhi, ngươi giỏi đàn, hay là đàn cho mọi người nghe khúc nhạc nào đó vui tươi, để mọi người vui vẻ một chút.

- Vâng!

Sương Nhi vâng lời, bảo nha hoàn tới tiểu viện của mình lấy đàn.

Nghe tới đánh đàn, mắt Hồ Kiều Kiều ảm đạm, từ khi gả vào Đường phủ, nạng đã không đụng tới đàn nữa rồi.

Chẳng bao lâu hạ nhân mang cổ cầm Sương Nhi hay dùng tới, cẩn thận đặt lên bàn, Sương Nhi thi lễ với mọi người rồi mới ngồi xuống.

" Ting" ngón tay thon thả khẽ gẩy một giây đàn, âm điệu trong trẻo như suối chảy qua khe đá truyền vào tai mọi người.

Khúc nhạc reo rắt bên tai, mỗi âm thanh đủ làm vấn vít bên tai người nghe ba ngày, không khúc nhạc không chỉ chứa đựng sự vui tươi bản thân nó, còn mang theo niềm vui vô hạn của người gảy đàn.

Trước cửa sổ, bên hồ nước, dưới ánh trăng, từng khoảnh khắc hai người nắm tay nép mình bên nhau như những bức tranh hiện lên trước mắt Ngọc Nhi, dưới tâm cảnh đó, bất giác Sương Nhi đem tinh thần và khúc nhạc hòa trộn làm một, kỹ thuật đột phá cực hạn, bước vào cảnh giới mới.

Khúc nhạc đã ngừng, mọi người trong phòng đều im lặng, như không ai muốn phá hỏng dư âm mỹ diệu của nói.

Sau một hồi im lặng, Hồ Kiều Kiều đột nhiên đứng dậy, đi về phía bàn:

- Sương tỷ tỷ, tiểu muội từ nhỏ ốm yếu, chỉ nhốt mình trong phòng, cho nên si mê cầm kỳ thi họa, không biết tỷ tỷ có thể cho muội mượn đàn đánh một khúc không?

Sương Nhi vẫn còn đang chìm đắm trong khúc nhạc cùng khoảnh khắc ngọt ngào trước kia, chẳng nghe rõ Hồ Kiều Kiều nói gì, mặc ngơ ngác.

Đường lão thái quân hiếm khi thấy cháu chắt tề tụ thế này, nên muốn nghe thêm khúc đàn nữa giữ mọi người lại, vì sao bà yêu thích Hồ Kiều Kiều như thế, vì trong phủ ai cũng sợ bà, không dám quá thân cận, chỉ cô gái ốm yếu này thủ thỉ tâm tình, thi thoảng còn làm nũng với bà, làm Đường lão thái quân rất vui vẻ, lên tiếng nói:

- Sương Nhi, cho Kiều Kiều mượn đàn một khúc đi.