Chương 386: Bên sông Tần Hoải

Nếu ngươi hỏi cảnh oanh ca yến vũ ở sông Tần Hoài được hình thành từ nơi nào, thi e rằng tới ngay cả người nhiều tuổi nhất, am hiểu nhất về Ni Lạc Thần cũng không thể giải thích được, bởi trong tiềm thức của cư dân Ni Lạc Thần, bọn họ sinh ra thì sông Tần Hoài đã như thế rồi, thậm chí gia gia, rồi tổ gia gia của họ cũng nói như thế.

Họ chỉ biết nó có từ lâu lâu lắm rồi.

Sông Tần Hoài vốn là một nhánh của Đường thủy, bắt nguồn từ Đường Thủy chảy qua Ni Lạc Thần rồi đổ vào Đường Thủy, nó tạo nên sự huy hoàng của Ni Lạc Thần, đồng thời tạo nên lịch sử truyền kỳ của Tần Hoài.

Nơi này, là giấc một ngọt ngào nhất của mỗi một nam nhân, cũng là thánh địa mà mỗi một nam nhân khao khát tới một lần, là nam nhân tới Ni Lạc Thần mà không tới bên bờ Tần Hoài, thì về nhà không dám khoe khoang với ai cả.

Nếu như lật hết tất cả sử sách chất cao như núi trong viện hàn lâm, thì có lẽ ở trong một cuốn sách ố vàng mốc meo nào đó có thể tìm ra được ít nhiều manh mối dấu vết nào đó của bụi mờ lịch sử bị gió cát che lấp đi, có lẽ những dấu vết này đã bị bóng đao ánh kiếm cùng máu và nước mắt lịch sử thấm ướt, nhưng từ trong những bản văn tự không được toàn vẹn, những người chú tâm vẫn có thể từ góc độ nào đấy biết được nguồn gốc của khung cảnh bên bờ sông Tần Hoài.

Năm xưa khi vị đại đế được gọi là ác ma đánh chiếm được kinh đô của người Đường tộc về sau có tên là Ni Lạc Thần, bản thân quân đội của ông ta cũng thương vong cực lớn, trong cơn phẫn nộ, ác ma theo thói quen quyết định lấy thủ đoạn đồ thành để phát tiết.

Nửa tháng trời đồ thành, làm cho trăm vạn nhân khẩu của Ni Lạc Thần hoàn toàn biết mất, máu tươi làm nước sông Tần Hoài biến thành máu đỏ sậm, thi thể chất đống trong dòng sông Tần Hoài còn làm cho nước sông ngừng chảy, tới hiện giờ vẫn làm đọng lại một hồ nước cực lớn bên sông Tần Hoài.

Vị đại đế ác ma đó tăng cũng giết, đạo cũng giết, trẻ không tha, già không thương, không ít bậc tiên hiền thánh nhân phản chiến cũng gục ngã dưới đồ đao của ông ta, nhưng ông ta có một tín ngưỡng không bao giờ giết nữ nhân, nữ nhân của Ni Lạc Thần đều được tập trung tới bên bờ Tần Hoài, để làm quân kỹ.

Cùng với năm tháng trôi đi, tất cả lịch sử dã mãn và đẫm máu liên quan tới ác ma bị người ta cố tình xóa bỏ, cái danh từ quân kỹ cũng dần dần biến mất, nhưng Tần Hoài là một khu làng chơi, là địa phương đèn hoa rực rỡ oanh ca yến vũ thì lại được bảo tồn mãi mãi.

Đó chính là lịch sử cả Tần Hoài.

Cũng nhớ Tần Hoài mà hơn nghìn năm qua, cái nghề kỹ nữ thành hợp pháp ở mảnh đất này cho dù bao nhiêu triều đại đã đổi thay.

Thậm chí từng có một vị hoàng đế trong hậu cung có tới ba nghìn giai lệ, cũng đã từng công khai tới sông Tân Hoài chơi gái, cho dù không lâu sau đó ông ta bởi vì hành động hoang đường này mà mất đi hoàng vị, song lại càng tôn đậm thêm danh tiếng của Tần Hoài.

Nơi này, là thiên đường của nam nhân.

Đây cũng là nơi chốn tiêu pha hoang phí nhất thiên hạ, không có một chút vốn liếng trên mình, mà tiến vào địa phương này, thì sẽ bị người ta cười cho thối mũi.

Ở đây tuổi tác không phải là khoảng cách, vóc dáng chẳng hề là vấn đề, cân nặng cũng không tạo nên áp lực, chỉ cần có tiền tất cả những vấn đề đó đều biến mất.

Sự rực rỡ của sông Tần Hoài còn được tạo dựng bởi ánh đèn của những chiếc hoa thuyền, có điều hiện giờ chưa phải là buổi tối nên không thấy được ánh đèn lộng lẫy muôn màu đó, chẳng biết có phải thế không mà lúc này một thanh niên tuấn dật bất phàm đứng nhìn dòng nước thở dài cảm khái.

Câu trả lời là không, vì nam nhân đó là Đường Kính Chi, vì hôm nay kẻ mời y tới đây là ba kẻ đáng ghét.

Như Ý lâu, là một tửu lâu bình thường, nó không phải là thanh lâu,Tần Hoài là cảnh sắc hiếm có thanh nhân nhã khách tới đây chỉ để ngắm cảnh làm thơ không phải ít.

Thấy có người vào, tiểu nhị nhiệt tình lên đón, chưa nói gì thì hạ nhân của Đỗ Minh đưa tay ngăn lại, dẫn thẳng Đường Kính Chi lên tầng ba, đi vào sương phòng, thấy đủ bộ ba Tần Mục, Bàng Vũ và Đỗ Minh.

Đỗ Minh lúc này không biết đã uống bao nhiêu rượu rồi, y phục xộc xệch, hai tay mỗi tay ôm một ca kỹ y ăn mặt hở hang, thấy Đường Kính Chi tới ợ một tiếng, lè nhè nói:

- Đường cử nhân cuối cùng cũng đã tới rồi, ngồi đi ngồi đi.

Nhìn cảnh tượng bên trong thì nhíu mày lại.

- Sao, Đường cử nhân xem thường bản quan, không muốn ngồi uống rượu cùng à?

Tần Mục cũng mồm đầy hơi rượu, ôm một ca kỹ trong lòng, thấy y cau mày thì giọng lạnh lùng:

Trong mắt hắn, bọn chúng mời Đường Kính Chi uống rượu là cho y thể diện lớn lắm rồi.

Đường Kính Chi vốn chỉ muốn quay đầu đi ngay, nhưng biết ba kẻ này là cuồng sĩ, tính tình rất thối, nếu không uống vài chén rượu, làm chúng bẽ mặt, thế nào sau này e sẽ coi y như kẻ thù, hít một hơi trấn tĩnh lại:

- Tần đại nhân hiểu lầm rồi, học sinh đang nghĩ, vốn bữa rượu này do học sinh mời mới đúng, giờ lại khiến mấy vị đại nhân tốn kém, không nên chút nào.

"Hừm" Tần Mục sao chẳng nhìn ra y nói lời dối lòng mũi phát ra một tiếng khó chịu.

Đường Kính Chi vừa mới bước vào, đột nhiên nghe thấy tiếng thét đau đớn, nhìn qua chỉ thấy một ca kỹ dung mạo xinh đẹp, mặc chiếc váy vàng mỏng manh, mặt mày hơi nhợt nhạt.

Nhìn xuống dưới thì ra Tần Mục tâm tình không tốt cho nên bóp ngực ả một cái thật mạnh để phát tiết.

- Kêu cái gì mà kêu!

Tần Mục vung tay tát ca kỹ đó một cái đánh bốp, làm ả ngã lăn xuống đất.

Vốn Tần Mục định ra tay thì Đường Kính Chi có đủ thời gian ngăn cản, y tập võ bao lâu, hiện thân thủ linh hoạt hơn không ít, cái gì chưa dám nói chứ một kẻ cao lớn vạm vỡ như Tần Mục nhưng không hiểu võ công thì căn bản không phải là đối thủ của y, có điều mới bước tới một bước y cắn răng kìm lại.

Hiện giờ mặc dù y làm việc bên cạnh hoàng thượng, tuy có được chút tán thưởng, chung quy địa vị không thể so với đám người này, vì một ca kỹ mà xung đột với bọn chúng không đáng.

Không nhìn nữ tử đó, Đường Kính Chi tận lực giữ cho sắc mặt bình tĩnh ngồi xuống.

Nữ tử kia bị tát một cái choáng váng, khóe miệng chảy máu, nhưng không dám biểu lộ ra chút tức giận nào, Tần Mục vốn là khách quen của ả, lần nào tới đây cũng gọi ả bồi tiếp, liền bò tới ôm tay hắn nũng nịu:

- Tần đại nhân, nô tỳ biết sai rồi, xin đại nhân tha cho.

Đường Kính Chi tuy che dấu rất tốt, nhưng khi nữ tử kia bị đánh, sắc mặt bất giác biến đổi, điều này không lọt qua được mắt Tần Mục đang chú ý theo dõi thái độ của y, thấy vậy càng thêm khó chịu, đạp nữ tử đó một cái:

- Con tiện nhân đáng đánh, bằng vào cái thân tàn hoa bại liễu của ngươi mà dám làm bộ làm tịch trước mặt bản quan.

Tần Mục vốn tráng kiện, cú đá này lại dùng hết sức, làm nữ tử đó ngã ngửa ra sau, va mạnh vào tường gỗ, tay ôm lấy ngực, không còn sức mà cầu xin nữa.

" Kẻ này thật tàn nhẫn!" Đường Kính Chi lòng cực kỳ phẫn nộ.

- Con tiện nhân, định giả chết à?

Vì hai ngày qua hoàng thượng trọng dụng Đường Kính Chi, chỉ tiếp nạp ý kiến của một mình y, Tần Mục tâm tình bức bối, đánh nữ tử phong trần này chẳng qua chỉ là cái cớ xả hận mà thôi.

Nữ tử kia tay chống đất, định bò dậy, nhưng cố gắng mấy lần không thành, lúc này Tần Mục đột nhiên chỉ mặt Đường Kính Chi nói:

- Nếu ngươi có thể khiến vị Đường cử nhân này cầu xin cho ngươi, bản quan sẽ tha cho.

Nữ tử váy vàng khó khăn quay đầu sang phía Đường Kính Chi, yếu ớt nói:

- Đường cử nhân, hôm qua tiện tỳ nhiễm phong hàn, hôm nay cố gắng gượng hầu hạ Tần đại nhân, cho nên có chỗ thiếu chu đáo, xin ngài nói đỡ cho một câu.

Mấy ca kỹ trong phòng bao cũng nhìn sang phía Đường Kính Chi, mong y nói đỡ một lời.