Chương 383: Tình tứ trong tiểu viện

Rời phủ thượng thư thì đã là giờ dậu, nhiệt độ bắt đầu hạ xuống, Đường Kính Chi cảm khái ở Lạc Thành thì y là chủ tử giờ tới Ni Lạc Thần lại thành hạ nhân, ngoài cười nhún vai cười tự trào thì còn biết làm sao?

Y xác định phương hướng rồi đi tới một cửa hiệu bán ngọc của Đường gia, kinh thành đông người, cho tới tận lúc này người qua kẻ lại vẫn cứ hết sức tấp nập.

Cửa hiệu này cách hoàng cung không xa, Đường Uy ở đó đợi y, thấy chủ tử tới, vội vàng lên đón:

- Nhị gia, hôm nay tiến cung thuận lợi chứ?

- Thuận lợi!

Nhắc tới chuyện hôm nay Đường Kính Chi rất hài lòng.

Lệnh chưởng quầy cửa hiệu này là do năm ngoài Đường Kính Chi đề bạt lên, hỏi han tình hình một hồi rồi cùng Đường Uy lên ngựa rời thành.

- Nhị gia, nô tài vừa bàn bạc với Lệnh chưởng quầy hay là chúng ta mua một tiểu viện trong thành, nếu không ngày nào cũng ra thành vào thành rất bất tiện.

Ngồi trên lưng ngựa Đường Uy đề nghị:

Lúc đầu không định ở lại lâu nên không tính tới việc này, giờ xem ra phải làm thôi, Đường Kính Chi cưỡi ngựa một lúc mà mặt lạnh cứng rồi:

- Ừ, ngươi xem đó mà làm.

Vừa đi vừa nói chuyện đã tới cổng tiểu viện, Đường Kính Chi chưa kịp gõ cửa thì đã nghe thấy tiếng bước chân, rồi cửa viện tử mở ra, một phụ nhân tóc vấn cao, mặc váy hồng lọt vào mắt ...

- Ngọc Nhi.

Mỹ phụ trước mắt khuôn mặt xinh tươi, hông thắt dải lụa đào, làm bầu ngực no căng cùng cặp mông mẩy nổi bật hết sức bắt mắt, khiến trời chiều ngả dần sang buổi tối như bừng sáng, Đường Kính Chi kinh ngạc thốt lên, Ngọc Nhi xưa nay không mặc váy đen thì cũng nam trang vậy mà lại mặc váy hồng.

Nhìn tướng công thư sinh há hốc mồm, Ngọc Nhi cúi đầu xem lại khắp một lượt, không thấy có vấn đề gì, mới hỏi nhỏ:

- Tướng công, thiếp mặc váy hồng không đẹp sao?

- Không, không, đẹp lắm.

Đường Kính Chi vẫn nhìn nàng ngây dại, tay bất giác đưa tay ra muốn ôm nàng vào lòng, sao không hiểu Ngọc Nhi vì y mới trang điểm xinh đẹp như thế.

Ngọc Nhi lại bị cử động của y làm giật nảy mình, giữa đường giữa cửa còn có người nhìn, tướng công sao có thể to gan như thế, vội vàng tránh đi, chỉ nói:

- Tướng công, chúng ta về phòng thôi, thức ăn đã được chuẩn bị xong rồi.

- À, ừ ...

Đường Kính Chi lúc này mới tỉnh lại, nghiêm mặt cùng nàng đi về phòng.

Tiểu viện này không lớn, tất nhiên không có nhà ăn riêng, khi ăn cơm ai nấy ăn luôn trong phòng ngủ của mình, vừa bước qua ngưỡng cửa, Đường Kính Chi dùng gót chân đóng cửa lại.

"Ưm" Ngọc Nhi tránh không kịp, cánh môi hồng nhuận bị Đường Kính Chi lấp kín, đồng thời tay y sờ soạng khắp cơ thể nóng bỏng của nàng, Ngọc Nhi ban đầu chỉ vùng vẫy cho có lệ, hô hấp trở nên gấp rút, cơ thể mẫn cảm nhanh chóng bị Đường Kính làm nóng sôi từ từ nhắm mắt, mũi phát ra tiếng ư hử như lên cơn sốt, hàm răng nàng bị công phá, lưỡi nàng bị tóm gọn, toàn thân run rẩy mềm nhũn đi, phía dưới bụng âm ỉ truyền lại từng đợt sóng nóng bỏng có điều tức thì nàng cũng như nhớ ra điều gì, đẩy mạnh Đường Kính Chi ra.

Đường Kính Chi không hiểu ra sao, định hỏi thì thấy một khuôn mặt đang há mồm trợn mắt ra đứng đó nhìn bọn họ trân trân.

Xấu hổ chết thôi, Ngọc Nhi ôm mặt, chạy biến vào gian trong.

Đó là tiểu nha đầu mười ba mười bốn tuổi trước đó được Đường Kính Chi chỉ định tới hầu hạ Ngọc Nhi, lần đầu tiên nhìn thấy cảnh nam nữ thân thiết nên đứng như điểm huyệt tại đó.

Đường Kính Chi mặt khá dày, nhưng trước mặt một tiểu cô nương vị thành niên âu yếm nữ nhân của mình cũng đỏ mặt:

- Ta đói rồi, ngươi đi chuẩn bị thức ăn đi.

- A .. Dạ dạ!

Nha hoàn kia choàng tình, chạy vù ra khỏi phòng.

Thấy tiểu nha đầu này hoàng hốt tới mức thiếu chút nữa va đầu vào cửa, Đường Kính Chi cười hăng hắc, vén rèm đi vào gian trong.

Ngọc Nhi đang nằm úp trên giường, bộ dạng như không còn mặt mũi nào thấy ai, Đường Kính Chi chẳng nói chẳng rằng nhào bổ tới như hổ đói.

- Á, tướng công, đừng ...

- Đừng dừng lại hả? Ta biết mà …

Đường Kính Chi giờ thích nhất bộ dạng má đào phớt đỏ, xấu hổ thẹn thùng của nữ hiệp ngang tàng này.

Ngọc Nhi thẹn vô cùng, vùng vẫy không cho Đường Kính Chi toại nguyện, hai người ôm nhau lăn lộn mấy vòng trên giường, kết thúc thắng lợi thuộc về kẻ mạnh, nàng ôm chặt Đường Kính Chi từ sau lưng, không cho y giở trò xấu:

- Tướng công, trời còn chưa tối, cơm còn chưa ăn mà.

Võ không bằng người, sức cũng thua người ta, Đường Kính Chi xị mặt ra, nhưng không còn cách nào, lúc này điều duy nhất mà y có thể làm là nghiến răng nghiến lợi thề ăn cơm xong tới lúc nghỉ ngơi, sẽ cho mỹ nữ sau lưng biết tay.

- Tướng công ..

Ngọc Nhi sợ Đường Kính Chi giận thận, cắn môi, dùng giọng mũi nũng nịu gọi một câu, đồng thời bầu ngực no căng cũng cọ cọ lên lưng y.

Đường Kính Chi toàn thân bủn rủn, đang định thương lượng một phen thì nghe thấy gian ngoài có người đi vào, tiếp đó là giọng như ôn nhu nhẹ nhàng truyền tới:

- Nhị gia, Ngọc di nương, cơm tối đã chuẩn bị xong rồi.

Ngọc Nhi đáp lại rồi vội buông tay ra nhảy xuống giường.

Đường Kính Chi cố làm ra vẻ hung dữ trừng mắt nhìn Ngọc Nhi rồi mới ngồi dậy, Ngọc Nhi dù biết tướng công thư sinh tình tình ôn hòa, không dễ nổi giận, nhưng nam nhân mà lại yếu hơn nữ nhân đúng là mất mặt, đi tới giúp y sửa sang lại y phục lấy lòng.

Hai người ra tới gian ngoài thì thấy một phụ nhân mặc váy lam, hai tay đặt trước bụng, đứng đợi bên bàn, thấy họ tay đặt nhẹ lên eo, chân khuỵu xuống vừa đủ, thi lễ vạn phúc rất tiêu chuẩn:

- Nô tỳ thỉnh an Nhị gia, Ngọc di nương.

- Đứng dậy đi.

Không còn ở trong Đường gia đại viện, không lo đề phòng chuyện đến tai Đường lão thái quân, hay các tỷ muội, Ngọc Nhi bớt đi rất nhiều điều kiêng kỵ, thoải mái lên tiếng trước cả Đường Kính Chi, tới bên bàn ăn ngạc nhiên thốt lên:

- Hân Như, toàn bộ thức ăn trên bàn do một mình ngươi làm sao?

- Bẩm Ngọc di nương, đúng là do nô tỳ làm.

Đường Kính Chi nhận ra phụ nhân này, chính là đầu bếp Đường Uy mua về, dung mạo thanh thoát, có vài phần nhu mì yếu đuối, làm người ta yêu thương, tiểu nha đầu trước đó nhìn thấy y và Ngọc Nhi hôn nhau chắc là con gái nàng, không biết nó có kể cho mẹ nghe không?

Đúng như Đường Kính Chi đoán, phụ nhân được gọi là Hân Như đó thi lễ lần nữa nói:

- Nữ nhi của nô tỳ không hiểu chuyện, nhìn chuyện không nên nhìn, nô tỳ nhất định giáo huấn nó một trận, mong Nhị gia và Ngọc di nương khai ân.

Ngọc Nhi đỏ mặt tía tai không biết phải trả lời thế nào, Đường Kính Chi phất tay nói:

- Chuyện nhỏ thôi, ngươi không cần phải giáo huấn nó.

- Đa tạ Nhị gia khai ân.

Hân Như ngẩng đầu lên cảm kích nhìn Đường Kính Chi, nha hoàn thiếp thân bên chủ khó tránh khỏi gặp phải chuyện như vừa nãy, nhưng đứng tròn mắt ra nhìn như con nàng làm hỏng chuyện của chủ là tội lớn, gặp phải chủ dữ một chút là ăn đòn chết thôi.

- Hân Như, ngươi đi ăn cơm đi, không cần ở đây hầu hạ đâu.

Ngọc Nhi vẫn xấu hổ vô cùng, nên lên tiếng bảo Hân Như lui ra, rồi chu đào gắp thức ăn cho Đường Kính Chi:

- Tướng công, người thử món này.

Đường Kính Chi vô lại há mồm ra, ý tứ khỏi phải nói, muốn nàng đút cho. Dù biết trong phòng không có người ngoài, Ngọc Nhi vẫn theo bản năng nhìn ra cửa một cái rồi xấu hổ đút thức ăn vào miệng y.

Hạnh phúc này Đường Kính Chi không muốn hưởng một mình, cũng gắp một miếng ớt xào đút cho Ngọc Nhi ăn, Ngọc Nhi dù mặt mỏng, nhưng nàng thực sự muốn được tướng công nàng yêu đút thức ăn cho, há miệng nhỏ, ngậm thức ăn vào miệng, rồi hai tay ôm má nóng ran, nàng chưa bao giờ nghĩ có một ngày mình lại làm cái chuyện xấu hổ này.

Thế là cả hai cứ thế đút cho nhau ăn, vui vẻ vô cùng, hạnh phúc quấn chặt lấy cơ thể tâm linh hai người.