Đường Kính Chi vì lo cho sức khỏe của Ngọc Nhi cho nên chạy khá xa mới nhớ tới ám vệ, quái thật, sao lâu như thế rồi chưa thấy họ đuổi theo?
Chẳng lẽ là lạc đường?
Kéo cương ngựa, giảm tốc độ lại, vừa định thương lượng với Ngọc Nhi xem có nên quay lại tìm hay không thì thấy một người cưỡi ngựa đen từ phía sau, vì vừa qua ngã rẽ không lâu, khoảng cách không xa lắm, cho nên hai bọn họ nhận ra ngay đó là Đường Uy.
- Đường Uy, sao chỉ có một mình ngươi, những người khác đâu rồi.
Đường Kính Chi nghi hoặc hỏi:
Đường Uy xuống ngựa, kệ cho mặt đất phủ đầy tuyết lạnh, quỳ thẳng xuống:
- Nhị gia, nô tài thấy sát thủ Điền Cơ phái tới tốc độ quá nhanh, nên nô tài để họ lại đánh lạc hướng kẻ địch rồi.
- Cái gì?
Đường Kính Chi người lảo đảo, vội giữ chặt dây cương cho khỏi ngã.
Đường Uy cắn răng nói lại lần nữa.
- Làm càn.
Đường Kính Chi rống lên:
- Mau, chúng ta mau quay lại tìm bọn họ.
Vừa nói Đường Kính Chi vừa kéo giây cương quay đầu ngựa lại, có điều y còn chưa kịp đi thì Đường Uy nhào tới chắn trước đầu con ngựa, hét lớn:
- Nhị gia, bọn nô tài là ám vệ Đường gia, chết vì chủ là cái chết có nghĩa, người mau cùng Ngọc di nương lên kinh đi.
- Rắm thối! Ngươi mau tránh ra.
Đó là ba mươi mạng người, Đường Kính Chi sao thản nhiên vứt bỏ như vậy được! Giơ roi ngựa lên quát, nhưng Đường Uy không tránh mà còn ôm lấy đầu ngựa:
- Không, Nhị gia đánh chết nô tài cũng không tránh đâu.
Những người đó là huynh đệ bao năm của hắn, quyết định đó tim hắn không nhỏ máu sao?
"Chát, chát, chát .." Đường Kính Chi vung roi quất liên tiếp lên người Đường Uy, áo hắn rất dầy nhưng lưng vẫn đau rát, nhất là mấy roi trúng cổ, da rách toạc, máu bắn ra.
Ngọc Nhi yếu ớt nằm trên lưng con ngựa đen, đi tới khuyên:
- Nhị gia, chúng ta nghe Đường Uy đi, hiện giờ Nhị gia quay lại không có ích gì đâu.
- Chẳng lẽ để bọn họ đi nạp mạng thế sao?
Đường Kính Chi quát lên cả với Ngọc Nhi.
Ngọc Nhi quay đầu ngựa lại, nước mắt trào ra:
- Nhị gia, người quen bọn họ hơn Đường Uy sao, người nhớ được tên mấy người trong số bọn họ? Nhị gia quay lại làm gì, để nạp thêm ba cái mạng nữa à, không, không phải ba mạng đâu, còn lão thái quân còn các tỷ muội của thiếp nữa đấy! Nhị gia, nếu người quyết định như thế thì chúng ta quay lại.
Cánh tay giơ lên của Đường Kính Chi cứng lại trên không.
Đường Uy ôm chặt đầu ngựa, đợi một hồi không thấy chủ tử đánh nữa mới ngẩng đầu lên, thấy chủ tử ngồi như kẻ mất hồn, liền cầm cương quay đầu ngựa lại, quất vào mông nó một cái.
Ngọc Nhi cũng thúc ngựa phóng đi.
Trên cánh đồng tuyết bao la, ba con ngựa phi như điên, dưới chân ngựa bắn lên từng trận bụi tuyết, tới tận nữa đêm, bọn họ mới nhìn thấy ánh đèn ở phía trước.
- Ngọc di nương, chúng ta đi tới nhà dân nào đó xin tá túc một đêm đi.
Dọc đường đi Đường Kính Chi cứ lầm lầm lì lì không nói không rằng, Đường Uy xin chỉ thị Ngọc Nhi:
Nghi ngơi trên mình ngựa nửa ngày trời, Ngọc Nhi đã khôi phục được chút sức lực, khẽ gật đầu:
- Cũng được, thuận tiện mua chút đồ ăn.
- Vâng.
Đường Uy vung roi ngựa đi trước.
Đây là thôn trang nhỏ có mười mấy hộ gia đình, cách thành thị cực xa, Đường Uy tới gõ cửa một ngôi nhà sáng đèn, hỏi han một hồi mới biết người ở đây đều là thợ săn, tổng cộng có bốn người, nam nhân trong nhà đi săn rồi, tới nay chưa về, bà tức nửa đêm thắp đèn là để chỉ đường cho người thân.
* Nhắc lại bà tức là bà bà tức phụ, mẹ chồng và con dâu.
Nghe nói trong nhà chỉ có hai phụ nhân, Đường Uy không tiện lên tiếng xin tá túc, may là hai bà tức này rất nhiệt tình, thấy hắn đi đêm đi hôm chủ động hỏi han rồi đồng ý cho bọn họ ở nhờ.
Cuộc sống nơi này thuần phác, gần như cách biệt với bên ngoài, người biết chữ còn chẳng có, thế nên mấy tư tưởng nho gia cũng rất nhạt.
Đường Kính Chi vẫn ngây như con gà gỗ, để Đường Uy và Ngọc Nhi đỡ xống ngựa, đi vào đi vào căn nhà tồi tàn, cửa sổ thủng lỗ chỗ gió lùa vào ù ù, có điều thế cũng ấm áp hơn bên ngoài rồi, nhà này chỉ có bốn gian, một bếp, hai gian phòng ngủ, một phòng khách, bà tức kia ở vào một gian, nhường một gian cho phu thê Đường Kính Chi, còn Đường Uy xuống bếp.
Lão bà bà không mấy khi giao tiếp người ngoài, chẳng nói gì cả chỉ thắp đèn cười hiền hòa rồi lui ra.
Dầu trong đèn không tốt, khói đen bốc lên dày đặc, ngọn lửa màu vàng mờ mờ, miễn cưỡng chiếu sáng được nửa gian phong nhỏ.
Ngọc Nhi kéo Đường Kính Chi ngồi xuống giường, thấy y vẫn ngồi đó không nhúc nhích, nén ngượng ngùng, giúp y cởi áo ngoài và giày tất, đỡ y vào nằm bên trong, điều này đáng lẽ là sai, nàng phải nằm bên trong mới đúng quy củ, đây là quỷ củ rất nghiêm chứ không phải đùa, nhưng lúc này nàng phải nằm ngoài để ứng phó với trường hợp khẩn cấp.
Ngọc Nhi cởi áo ra, thổi tắt đèn chui vào chăn, được cái là căn nhà này nghèo nàn nhưng chăn đêm toàn làm bằng da lông động vật, cho nên khá ấm, có điều chủ yếu làm từ da lông đuôi và chân làm thành.
Còn phần trên người và đùi thì bọn họ không dám sài sang, đem đổi lấy tiền rồi mua nhu yếu phẩm khác.
Gió lạnh theo lỗ thùng lùa vào trong phòng, Ngọc Nhi sợ tướng công thư sinh lạnh, hơi do dự rồi nhích người nằm sát cạnh y cho ấm, đột nhiên Đường Kính Chi quay lại, ôm lấy eo nàng.
Cơ thể cứng đờ, Ngọc Nhi cảm thấy có chút sợ hãi vô danh.
- Bọn họ chết hết rồi phải không?
Rúc đầu vào lòng nàng, Đường Kính Chi lẩm bẩm:
Biết y tự trách vì mình khiến tốc độ của cả đoàn bị kéo xuống, nên cuối cùng các ám vệ mới phải hi sinh bảo vệ chủ, Ngọc Nhi đưa tay ra ôm lấy lưng y, đáp:
- Nhị gia, đó là chuyện chẳng ai muốn, người thực sự không nên trách bản thân, đều là tội ác của đám Điền Cơ, sau này chúng ta báo thù cho họ là được.
Hai tay Đường Kính Chi siết chặt, đầu vùi giữa hai bầu ngực của Ngọc Nhi, làm hai ngọn ngọc phong hoàn mỹ biến dạng.
Ngọc Nhi không kháng cự, cũng không né tránh, chỉ khẽ vuốt ve gò má của tướng công thư sinh, khuôn mặt đầy ôn nhu.
Không biết qua bao lâu Đường Kính Chi bất thình lình nói một câu:
- Ta nhất định sẽ giết Trương Thiếu Kiệt.
Qua chuyện lần này ý chí y càng thêm kiên định, ý nghĩ nhu nhược muốn buông xuôi tất cả như mấy ngày qua đã hoàn toàn biến mất.
Ngọc Nhi lòng run lên, im lặng một lúc mới đáp:
- Thiếp giúp Nhị gia.
.... .....
Hôm sau còn chưa sáng lão phụ nhân và nhi tức phụ hộ thợ săn đã thức dậy, làm xong cơm nước, Đường Kính Chi và Ngọc Nhi ngủ rất khuya nên phải đợi tới khi Đường Uy gõ cửa gọi mới thức dậy.
Từ lúc tỉnh dậy, Đường Kính Chi cứ chăm chú nhìn khuôn mặt xinh đẹp của Ngọc Nhi không chớp.
Ngọc Nhi chịu không thấu, đỏ mặt nói:
- Nhị ... Nhị gia, phải dậy ... Còn lên đường.
- Ừ.
Đường Kính Chi miệng nói thế nhưng chẳng hề có ý rời giường, vì Ngọc Nhi mới tỉnh giấc suối tóc đen nhánh xõa xuống vai, mặt có chút uể oải ngái ngủ, thêm phần vẻ đẹp dịu dàng thành thục hiếm có.
Cuối cùng đến lượt Đường Kính Chi không chịu nổi, ghé tới hôn lên cánh môi hồng nhuận của Ngọc Nhi, nàng ưm ưm được hai tiếng, chưa kịp phản ứng gì thì ngực bị bàn tay lớn tập kích, làm toàn thân run run.
Ngực Ngọc Nhi no tròn, nắm vừa vặn trong tay, mềm mềm đàn hồi, cứ như là một quả bóng được đổ đầy nước vậy, sờ dễ chịu vô cùng, có điều Đường Kính Chi cũng biết hiện quan trọng nhất là phải mau chóng tới kinh thành, tới lúc đó không thiếu thời gian mỹ hảo vô tận cùng giai nhân, liền chủ động buông tay ra.
Khi ngực bị đôi tay kia xoa bóp, Ngọc Nhi toàn thân nóng rực, miệng há ra thở hổn hển, cảm giác tê tê buồn buồn lan khắp toàn thân, cho tới khi tướng công thư sinh buông tay ra, người nàng vẫn bủn rủn không có chút sức lực nào cả.
Vì thế hôm qua nàng giúp Đường Kính Chi cởi giày cởi áo, sáng nay tới lượt y hầu hạ nàng.