Chương 356: Găng tay tình yêu

Toàn công công không chết cũng là một chuyện tốt cho Vương triều Minh Hà, nếu không tân đế đăng cơ không lâu thì thái giám tâm phúc được cử ra ngoài làm việc bị người ta giết chết, khó tránh được long nhan đại nộ, lệnh cho khâm sai mau chóng truy lùng hung thủ, tới khi đó đoán chừng chỉ ép Điền Cơ và Trịnh thắng mau chóng tạo phản.

Vừa ăn cơm Đường Kính Chi đầu óc vẫn vận chuyển, cảm thấy mình phải nhanh chóng tới kinh thành, nếu không Toàn công công quá sợ hãi xúi bẩy nói năng lung tung trước mặt hoàng đế có khi hỏng việc, mặc dù hiện giờ Lạc thành đã thoát khỏi sự khống chế của Điền Cơ, nhưng một khi hắn tạo phản, không thể không hạ Lạc thành trước.

Nắm Lạc thành trong tay, khống chế được Lạc hồ, không sợ thủy quân xuôi dòng công kích Kiên thành, đồng thời dẹp nội loạn, toàn tâm toàn ý đối phó quân đội triều đình tới trấn áp.

- Ngọc Nhi, chúng ta ăn nhanh rồi còn lên đường.

Nghĩ tới đó Đường Kính Chi giục:

Chẳng mấy chốc số thức ăn bị ba người bọn họ tiêu diệt sạch sẽ, Đường Kính Chi đứng dậy định lên đường ngay, nhưng nhớ ra một việc, trải tấm da báo lên giường, tìm kéo ước lượng trên tấm da.

Ngọc Nhi không hiểu tướng công thư sinh định làm cái gì, tò mò hỏi:

- Nhị gia định làm gì thế?

- Găng tay tình yêu.

Đường Kính Chi cười hì hì.

Đường Kính Chi chiếu theo kích cỡ bàn tay của mình và Ngọc Nhi cắt ra mấy tấm da báo, có điều vì tấm da báo quá dày, nên cắt xiêu vẹo không được đẹp cho lắm.

Tiểu nhị mang kim chỉ đến, Đường Kính Chi tự mình khâu, nhưng bị Ngọc Nhi giành lấy, việc này để tướng công thư sinh làm thì nàng dấu mặt đi đâu được chứ, tướng công thư sinh không để ý, nhưng nàng để ý.

Cho dù kỹ năng khâu vá của Ngọc Nhi không tốt, nhưng công việc cũng không phải phức tạp, theo sự chỉ dẫn của Đường Kính Chi, khâu được hai cái găng tay, lông báo đen cực đẹp, che đi thiếu xót kỹ thuật, nên trông cũng rất vừa mắt.

Đường Kính Chi giúp Ngọc Nhi đeo găng tay vào, Ngọc Nhi giơ hai tay lên, ngạc nhiên nói:

- Nhị gia, cái găng tay này chẳng những ấm mà còn linh hoạt hơn nhiều.

Ở đây găng tay trừ ngón tay ra thì bốn ngón khác liền với nhau, cho nên lần đầu đeo cái găng tay thế này, Ngọc Nhi tỏ ra rất thích thú, xòe ngón tay ra xoay trước xoay sau để nhìn.

Đường Kính Chi gật đầu, cũng đeo hai cái găng tay của mình vào, cảm thấy ấm áp hẳn:

- Thế này khi cưỡi ngựa tay cầm giây cương không lo bị lạnh nữa.

- Khách quan, có người gửi thư cho ngài.

Tiểu nhị này rất cẩn trọng, biết chuyến đi này của chủ tử phải giữ bí mật, lúc nào cũng gọi Đường Kính Chi là khách quan.

Đường Kính Chi ngạc nhiên lắm, hay là nhầm lẫn, ai lại gửi thư cho mình chứ?

- Vào đi.

Tiểu nhị đi vào cung kính dùng hai tay dâng lên, Đường Kinh Chi nhận lấy nhíu mày hỏi:

- Người đưa thư đâu?

- Khách quan, người đưa thư là một nạn dân, hắn nói chỉ cần ngài mở ra sẽ biết, đã bỏ đi rồi ạ.

- Ngươi lui đi.

Ngọc Nhi ghé tới, muốn xem thư của ai.

Mở phong bì ra, một mùi hương nữ nhân thơm của nữ nhân luồn vào mũi, làm người ta không kìm được phải hít vào, Đường Kính Chi vội gấp thư lại :" Thì ra là cô ta!"

Mùi hương trên thư chẳng phải của Hồ Phụng Kiều này thì là của ai? Đôi tỷ muội song sinh này ngoại trừ tướng mạo ra thì những cái khác hình như hoàn toàn khác nhau.

Hồ Kiều Kiều như tiên tử lạc phàm trần, Hồ Phụng Kiệu thì như hồ ly tinh chuyên gây hại nhân gian. Tỷ tỷ hương thơm thanh đạm như u lan sơn cốc, còn muội muội này chẳng khác gì ma túy cực phẩm, dụ dỗ người ta phạm tội.

Còn nhớ lúc mới rời khỏi Lạc thành, Hồng Phong có dặn Ngọc Nhi sau này gặp Hồ Phụng Kiều, không được cho cô ta tới gần, lúc đó bận đi không kịp suy nghĩ.

Ngọc Nhi thì chắc chắn trước đó không hề biết Hồ Phụng Kiều, lần trước hai bọn họ tới Lưu Yên Các, hai nữ tử này gặp nhau thái độ như người qua đường xa lạ, vậy làm sao bọn họ lại có ân oán được?

Không né tránh Ngọc Nhi, Đường Kính Chi rút thư ra, chỉ thấy bên trên là một hàng chữ đẹp đẽ :" Ra cửa rẽ trái, tửu quán Hồ Ký, tầng hai, đi một mình!"

Không có chữ ký, xem ra cô nàng này tự tin vào mùi hương đặc trưng của mình.

Ngọc Nhi không đọc được hết, nhưng mũi nàng rất nhạy, hỏi:

- Nhị gia, phong thư này do Hồ Phụng Kiều nhờ người chuyển đến phải không?

Khẽ gật đầu, Đường Kính Chi nói:

- Chính là cô ta đấy, Ngọc Nhi, giờ ta đi gặp mặt, nàng và Đường Uy ra phố mua thêm y phục giữ ấm, cả các ám vệ cũng phải chuẩn bị thêm áo mới được.

Nói rồi lấy ngân phiếu ra đưa cho Ngọc Nhi, mặc dù có thể bảo họ tự rút tiền ở cửa hiệu trong thành đi mua, nhưng chủ mua cho là khái niệm hoàn toàn khác.

Tục ngữ có câu "cùng gia phú lộ", huống hồ lần này Đường Kính Chi lên kinh, hoàng thượng tìm y không biết là chuyện tốt hay xấu, không thể không chuẩn bị ít tiền lo lót, cho nên trên người y có tới 50 vạn lượng bạc bằng ngân phiếu.

* Ở nhà nghèo cũng được, nhưng ra đường là phải có tiền dắt lưng.

Ngọc Nhi vốn không yên tâm để tướng công thư sinh đi một mình, nhưng thấy y không để mình nói đã bước ra ngoài, nên đành để y đi, nàng cùng Đường Uy trao đổi xem cần mua bao nhiêu y phục, sau đó hỏi đường tiểu nhị, tới thẳng hiệu y phục.

Đường Kính Chi rời khách sạn, tới thẳng tửu quán Hồ Ký, một tửu quán không có gì đặc biệt, giống mọi thứ ở đây lụp xụp và tồi tàn, đi lên tầng hai, nhìn thấy ngay một nữ tử che khăn đen, vóc người lả lướt ngồi ở góc gần cửa sổ, y gặp Hồ Phụng Kiều không nhiều, nhưng nữ nhân thế này, nam nhân gặp một lần thôi là khó quên được.

- Hồ cô nương lần này tìm tại hạ có việc gì?

Đường Kính Chi tới trước bàn hỏi:

Hồ Phục Kiều toàn thân váy dài vừa vặn, làm cơ thể đầy đặn nổi bật cực kỳ gợi cảm, cả khuôn mặt được che chiếc mũ lớn rộng vành bên trên phủ khăn màu đen buông kín bốn xung quanh, tuy không nhìn rõ tướng mạo nhưng thêm phần thần bí dụ dỗ, khiến nam nhân nhìn thấy chỉ muốn vạch ra xem dung mạo bên trong.

- Ngồi.

Hôm nay Hồ Phụng Kiều rõ ràng còn lạnh lùng hơn thường ngày:

Đường Kính Chi nhún vai ngồi xuống, tính tình cô nàng này là thế chấp nhặt vô ích.

- Ngươi rất tò mò vì sao ta theo ngươi phải không?

- Ừm, cô ...

Đường Kính Chi vừa lên tiếng đã bị Hồ Phụng Kiều ngắt lời:

- Ngươi cũng thắc mắt vì sao ta lại có ân oán với tiểu thiếp của ngươi và Đại sư huynh của cô ta đúng không?

- Đúng thế, cô nương nói cho ta biết được không?

- Không thể.

Hồ Kiều Nô vén tấm khăn lụa mong manh, nhấp một ngụm rượu, cánh môi hồng nhuận bôi lớp song bóng, cực kỳ cám dỗ.

- Vì sao?

Đường Kính Chi hỏi tiếp, với nữ tử này cần cẩn trọng và đủ kiên nhẫn mới được:

Hồ Phụng Kiều đặt chén rượu trong tay xuống, khẽ lắc đầu:

- Nói cũng vô ích, ta và bọn họ không chết không thôi. Nếu như ngươi coi trong tỷ tỷ của ta, nhận ta là người thân thì hay bỏ ả đi, hoặc giúp ta diệt trừ ả.

Nói rồi phẩy tay, một cái gói nhỏ bay tới trước mặt Đường Kính Chi:

- Đây là nhuyễn cân tán, không mùi không vị, ăn phải chân tay sẽ mềm nhũn ...

- Không được.

Đường Kình Chi đẩy ngay cái gói thuốc đó lại, nực cười, Ngọc Nhi là nữ nhân của y, nữ tử này nghĩ gì trong đầu tưởng y sẽ làm việc này, giọng dứt khoát cương quyết:

- Cô nương và Ngọc Nhi nhà ta rốt cuộc có ân oán gì mà nhất định phải sống chết với nhau? Liệu có nhầm lẫn không, lần trước gặp mặt hai người rõ ràng còn không quen nhau cơ mà.

Hồ Phụng Kiêu thong thả vươn bàn tay nõn nà ra, dùng ngón cái và ngón giữa nhón lấy gói thuốc, hỏi lại lần nữa:

- Thực sự không được sao? Ngươi muốn suy nghĩ lại không? Nếu như ngươi chấp thuận, ta cũng có thể theo sát bên ngươi, bảo vệ ngươi an toàn lên kinh diện thánh, hơn nữa còn một chuyện nữa ngươi chắc còn chưa biết.

- Chuyện gì?