Chương 325: Rời thành

Văn vô đệ nhất võ vô đệ nhị, Hoa Phương Thiên thoáng chút ngạc nhiên, nhưng chỉ coi đối phương thích làm ra vẻ thôi, chẳng muốn rườm rà, uốn thẳng eo, mượn lực tay đẩy về phía trước, kiếm xẹt tới, đâm vào huyệt dưới vai đối phương, vừa chuẩn vừa độc., tiếng xé gió rít lên bên tai, khiến quan viên xung quanh vỗ tay reo hò.

Trương Thiếu Kiệt lui sang một bên, ung dung rút kiếm ứng phó.

Gia gia của hắn là cao thủ võ lâm oai trấn một phương dạy được ba đồ đệ bản lĩnh phi phàm, đem so ra thì dù Trương Thiếu Kiệt bị xếp cuối, nhưng cho dù võ nghệ siêu quần như Hồng Phong muốn đánh bại hắn tối thiểu cùng phải hơn trăm chiêu.

"Cheng, cheng, cheng!" Liên tiếp dùng thế kiếm cực hiểm ngăn cản liền ba chiêu của Hoa Phương Thiên, nắm qua được đường lối võ công của người này, Trương Thiếu Kiệt bắt đầu phản kích.

Trương Thiếu Kiệt sở trường là kiếm thuật, lại có ý khoe khoang trước mặt Điền Cơ, dốc hết bản lĩnh, múa kiếm như bay, mỗi chiêu mội thức phiêu hốt vô cùng, ánh kiếm loang loáng cực kỳ tinh diệu.

Hắn vừa ra tay, quan viên bên ngoài mới hiểu được hắn lợi hại, bắt đầu vỗ tay cho hắn, Điền Cơ cũng cực kỳ ngạc nhiên, không ngờ Trương Thiếu Kiệt tuổi còn trẻ mà có thành tựu cao như vậy, không biết con tiểu dâm phụ kia gặp vận may gì mà nhặt được viên ngọc thô đáng giá như thế này.

~~~~~~~~~~~~~~~~o0o~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Bên Kiên Thành đang tỷ võ, thì ở phía Lạc Thành, Đường Kính Chi đã thu thập đồ đạc xong, dìu Đường lão thái quân lên xe ngựa, trừ Lâm Úc Hương ra thì Đường Kính Chi còn để Đường Thiên cũng theo cùng tới biệt viện ở vài ngày.

Biệt viện tây thành là trạm vận chuyển bị mất thứ nhất được các ám vệ bố trí xong xuôi, từ chỗ này dù đi theo đường sông hay đường bộ đều rất thuận tiện, nếu như tình thế diễn biến xấu hơn, lập tức chuyển đi.

Tuy nói là chỉ thu thập đơn giản, nhưng y phục và dụng cụ sinh hoạt cũng chứa đầy sáu cỗ xe lớn, thêm vào nô bộc hạ nhân, đi trên đường cũng tạo thành đội ngũ dài.

Đường Kính Chi là gia chủ tất nhiên cũng phải đi theo, định an bài thỏa đáng cho lão thái quân xong mới trở về thành, đội xe rầm rộ đi về phía cổng thành tây, nhưng tới trước cổng đột nhiên có tiếng náo loạn tiếp đó xe ngựa dừng lại.

- Nhị gia, liệu bên ngoài có chuyện gì không?

Lâm Úc Hương bất an hỏi:

Đường Kính Chi khẽ nắm tay nàng trấn an:

- Nàng chớ lo, để ta ra ngoài xem sao.

Nói rồi vén rèm nhảy xuống xe ngựa.

Vương Mông là quan phụ mẫu của Lạc thành, hắn bị người ta hành thích, quân sĩ tất nhiên phải tra xét nghiêm ngặt, đội xe của Đường gia tới cổng thành thì bị quân sĩ ở đây chặn lại.

Đường Kính Chi xuống xe, chỉ thấy phía trước có bốn năm chục tên quân sĩ đứng sau rào chắn, xa phu của Đường gia xuống nói chuyện, nhưng bị đuổi về không chút khách khí.

Đi tới bên xe ngựa của Đường lão thái quân, Đường Kính Chi báo:

- Nãi nãi, trong thành hình như xảy ra chuyện gì đó, quân sĩ đang chắn đường tra xét, để cháu tới nói chuyện.

- Ừ, cháu đi đi.

Tiếng Đường lão thái quân từ trong xe truyền ra:

Đường Kính Chi đi tới, quân sĩ thủ thành đa phần đều nhận ra y, một tên có vẻ là đội trưởng tay đặt lên đao đeo hông, ánh mắt quan sát kỹ khắp lượt đội xe của Đường gia.

Đường Kính Chi tỏ ý không vui nói, giọng vừa phải y không muốn kinh động lão thái quân:

- Các ngươi vì sao không tránh đường, chẳng lẽ không biết đây là đội xe của Đường gia?

Viên đội trưởng khom lưng chắp tay đáp:

- Thì ra là Đường nhị gia, thứ cho tiểu nhân mắt kém không nhận ra ngài ngay, có điều hôm nay thủ thành đại nhân bị kẻ gian hành thích ở công đường, tiểu nhân phụ trách bắt thích khách, thực sự không thể để xe của Đường gia đi qua được.

Đường Kính Chi nhướng mày lên:

- Hừ, ý ngươi nói thích khách ở trong xe sao của Đường gia ta?

Thành thực mà nói thì đám quân sĩ bọn chúng còn cám ơn Đường gia không thôi, nếu Đường gia kéo hết nạn dân ra khỏi thành, bọn chúng sớm kiệt sức vì lo trị an rối loạn trong thành rồi, không muốn làm khó họ, còn chuyện bên trên tranh đấu không liên quan người dưới bọn chúng, song việc nào ra việc nấy viên đội trưởng cuống quít xua tay:

- Không, không! Tiểu nhân không có ý đó, Đường nhị gia hiểu lầm rồi, tiểu nhân chỉ thực hiện bổn phận của mình.

Tuy biết hắn nói hợp tình hợp lý, nhưng tình thế không cho Đường Kính Chi nói lý:

- To gan, ngươi có biết lão thái quân của Đường gia ta ở trong xe không? Bằng vào đám các ngươi mà dám ngăn cản xa giá của cáo mệnh phu nhân à? Ta thấy ngươi chán sống rồi đấy.

Viên đội trưởng mặt tái dại, nhưng vẫn cắn răng nói:

- Đường nhị gia, bên trên truyền lệnh xuống, bất kể là ai, muốn rời thành đều phải kiểm tra thân phận, xin ngài lượng thứ.

Phía Đường Kính Chi nói chuyện khá to, truyền vào tai Đường lão thái quân, y đang lý luận thì Hàm Hương từ xe Đường lão thái quân đi xuống, tới gần.

- Khốn kiếp, bên trên hạ lệnh? Ở Lạc thành ai có thân phận cao hơn lão thái quân của Đường gia ta?

Đường Kính Chi nói xong thì nghe xong lưng có tiếng Hàm Hương:

- Nhị gia, lão thái quân nói, kẻ nào dám ngăn cản đội xe thì người cứ dùng thanh trúc này đánh vào mặt kẻ đó.

Lời này có tác dụng cực lớn, viên đội trưởng cùng mấy chục tên quân sĩ thủ thành sắc mặt đại biến, giờ ở Lạc Thành còn ai lạ gì chuyện Đường lão thái quân dùng thanh trúc đánh Trương Tú nát mặt trước phố, tới giờ vẫn còn quấn băng.

Trương Tú là cấp trên trực tiếp của bọn chúng, ngay cấp trên còn chẳng dám né tránh, huống chi là đám binh tôm tướng cá bọn chúng.

Đường Kính Chi mừng lắm, cầm ngay thanh trúc đi tới phía tên đội trưởng.

Tên đội trưởng đó cuống quít nhảy lui về phía sau:

- Thì ra Đường lão thái quân cũng ở trên xe, tiểu nhân đường đột rồi, mong Nhị gia thứ lỗi.

Rồi quay sang bên quát:

- Lũ khốn kiếp còn không mau tránh ra nhường đường ... Mời Đường lão thái quân rời thành!

Đám quân sĩ kia chắc chắn chẳng một ai dám quên mình vì chức vụ cả, làm công việc này là mong kiếm miếng ăn, chẳng ai mong đợi gì giết địch lập nghiệp, nếu không trực tiếp xin vào quân đội rồi, đa phần là đám nhát gan thích bắt nạt bách tính, ào một cái đã mau mắn kéo rào gỗ sang một bên.

Đường Kính Chi hừ một tiếng, phất tay lệnh xe phu lên đường.

Biệt viện tây thành của Đường gia ngoại trừ bốn mùa như xuân, còn có một chỗ đặc biệt nữa, đó là có một suối nước nóng chảy qua, mùa đông trời chuyển lạnh, ngâm mình trong đó khỏi phải nói sảng khoái tới mức nào.

Ước chừng một canh giờ sau, đội xe tới được biệt viện tây thành, quản gia biệt viện không nhận được tin chủ tử muốn tới, vội vàng triệu tập hạ nhân xếp hàng nghênh đón.

Đường Kính Chi và Lâm Úc Hương một trái một phải đỡ Đường lão thái quân vào biệt viện.

- Lăng Nhi, trời không còn sớm nữa, nãi nãi không giữ cháu lại dùng cơm, nhớ về phủ rồi chiếu cố cho Quế Phương nhiều hơn.

Tới đại sảnh ngồi xuống, Đường lão thái quân căn dặn:

Chu Quế Phương mặc dù trầm ổn, nhưng trước kia cẩn thận nhút nhát, chưa từng quản lý sự vụ, giao ngay hậu viện Đường gia cho nàng, Đường lão thái quân không được yên tâm lắm.

- Vâng, cháu hiểu ạ.

Đường Kính Chi vâng lời, lén nháy mắt ra hiệu với Lâm Úc Hương, nàng hiểu ý liền lấy cớ tiễn y, cùng đi ra cửa.

- Úc Hương, tình hình Đường gia hiện nay thì nàng cũng rõ rồi đấy, cho nên nàng mau chóng giúp lão thái quân bình phục nhé, nếu không chẳng bao lâu nữa nếu phải rời khỏi đây, chỉ e với sức khỏe của lão thái quân sẽ chịu không nổi.

Đường Kính Chi lo lắng dặn:

Lâm Úc Hương khẽ gật đầu:

- Nhị gia yên tâm, thiếp thân nhớ rồi.

Ra tới cửa biệt viện, hạ nhân đã chuẩn bị ngựa sẵn sàng, Đường Kính Chi nhận lấy giây cương lên ngựa:

- Ta về đây, nàng cũng nghỉ ngơi đi.

- Vâng, Nhị gia đi chậm thôi, cẩn thận kẻo ngã.

Từ khi vào Đường phủ, Lâm Úc Hương gần như ngày nào cũng cùng Đường Kính Chi ngủ cùng một tiểu viện, đột nhiên chia tay, lòng nàng trống rỗng mất mác.

Đường Kính Chi nhìn ra kiều thê có chút khác thường, cười nói:

- Rảnh rỗi ta sẽ qua đây thăm nàng, nàng cũng phải chiếu cố cho bản thân đấy.

Lâm Úc Hương lặng lẽ gật đầu, đứng ở trước cổng đưa mắt nhìn Đường Kính Chi đi xa, tận khi bóng lưng tướng công vớ bở chỉ còn là một cái bóng nhỏ, nàng vẫn bần thần đứng đó.