Chương 316: Dự cảm

Vì có tội trên người, Từ Phúc nghe hỏi quỳ xuống đáp:

- Lão nô đã tra khảo ra, bọn chúng nói chỉ sai phái chính là thành thủ Vương Mông.

- Quả nhiên là tên cẩu quan đó giờ trò.

Đường Kính Chi dù đoán trước nhưng vẫn sầm mặt lại:

Đường lão thái quân trầm ổn hơn:

- Ba kẻ đó không phải là thứ tử tế gì, không cần biết nguyên nhân vì sao bọn chúng làm thế, chúng đã vào đây hại người thì không để chúng ra được nữa.

- Vâng.

Từ Phúc dập đầu đáp:

- Sao vậy, ông còn có chuyện à?

Đường lão thái quân thấy Từ Phúc không thi hành mệnh lệnh thì nghi hoặc hỏi:

Từ Phúc không dám che dấu chút nào, đem chuyện ba kẻ kia do mình mua về phủ, kể ra Đường Kính Chi cũng nhớ khi đó trên đường mình về có gặp dẫn một đám người về phủ, Từ Phúc có xin ý kiến, y bảo Từ Phúc từ quyết định.

Đường lão thái quân nói:

- Úc Hương, giờ tất cả mọi chuyện trong phủ đã giao cho ngươi xử trí rồi, tự quyết đi.

Hôm qua Đường lão thái quân để Lâm Úc Hương phạt Hàm Hương đã là một vấn đề hóc búa với nàng, lúc này lại phải xử lý Đại quản gia Từ Phúc, Lâm Úc Hương than khổ không thôi.

Đúng lúc này bên ngoài có nha hoàn bẩm báo:

- Lão thái quân, Phương nãi nãi và các vị di nương tới thỉnh an.

Đường lão thái quân ngã bệnh, Chu Quế Phương cùng mấy vị di nương đương nhiên phải tới thỉnh an, tỏ lòng hiếu thảo.

Nghe trong phòng truyền cho vào, Chu Quế Phương nắm tay nhi tử đi phía trước, cùng đám Sương Nhi nối nhau đi vào, Đường Thiên tuy còn nhỏ nhưng đã hiểu chuyện, nó cũng rất nhớ lão thái quân, cho nên vừa mới bước qua ngưỡng cửa, nó vùng tay thoát khỏi sự kiềm chế của mẹ, tự chạy tới bên giường:

- Tổ nãi nãi, người không sao chứ, Thiên Nhi tới thăm người đây này.

Đối đãi với người thân của mình Đường lão thái quân luôn nở nụ cười hiền từ nhất thế giang, bà đưa tay ra véo cái má phúng phích của Đường Thiên, cười nói:

- Không sao, tổ nãi nãi không sao cả.

Đợi Đường lão thái quân nói xong, Đường Kính Chi bề Đường Thiên lên đặt ở bên cạnh, tiện cho nó nói chuyện với Đường lão thái quân.

Lúc này Chu Quế Phương và mấy vị di nương lần lượt tới thỉnh an.

Chu Quế Phương nghiêm mặt, mắng:

- Thiên Nhi, trước khi tới đây nương thân đã dạy con thế nào, sao vừa thấy lão thái quân đã quên hết quy củ.

Đường Thiên xụ mặt xuống, Đường Kính Chi nói đỡ cho nó:

- Đó là do Thiên Nhi quan tâm tới lão thái quân mà, Quế Phương, nàng đừng trách nó.

Đường lão thái quân cũng gật đầu phụ họa:

- Phải đấy Thiên Nhi quan tâm tới lão thân mà.

Thấy cả hai người này đều nói đỡ, Chu Quế Phương không trách nhi tử nữa, trừng mắt lên với nó, lui sang một bên.

Các nàng tất nhiên đều biết Từ Phúc, đang thắc mắc ông phạm lỗi gì mà lại bị phạt quỳ thì Đường lão thái quân buông Đường thiên ra, nói:

- Tới cả rồi cũng tốt, Đại quản gia mắc sai lầm, Úc Hương, ngươi thấy nên xử phạt ra sao?

Lâm Úc Hương lại lén nhìn Đường Kính Chi một cái mới trầm giọng nói:

- Lần này lão thái quân bị người ta hạ độc, là chuyện lớn nên phàm là những ai phạm lỗi đều phải xử phạt, hôm qua Hàm Hương do sơ xuất không thử độc trong trà trước đã bị phạt, Đại quản gia tuy là lão nhân của Đường phủ, nhưng cũng không thể tha được.

Lời này khiến mấy vị di nương thất kinh, vì trong mắt bọn họ vị Đại quản gia này không tệ, hơn nữa trong phủ tuy chỉ là hạ nhân nhưng quyền lực sau mỗi lão thái quân thậm chí hơn cả đại nha hoàn Hàm Hương.

Đường Kính Chi hơi nhíu mày, nhưng người trúng độc là chí thân của y, không xen vào.

Phạt hai người địa vị không thấp trong phủ, đúng là có tác dụng răn đe cảnh tỉnh những hạ nhân khác làm việc phải cẩn thận.

Lâm Úc Hương mắt đảo quanh, nhìn thấy hết vẻ mặt từng người trong phòng, nàng đã có cân nhắc, tự tin nói:

- Có điều nay phủ ta đang trong thời kỳ đặc thù, nô bộc ở hậu viện không thể thiếu sự ước thúc của Đại quản gia. Không bằng thế này, trước tiên phạt Đại quản gia một năm tiền lương, đánh mười lăm gậy, món nợ này tạm ghi đó đã, đợi qua một thời gian nữa nếu Đại quản gia quản lý tốt hạ nhân trong phủ, lấy công chuộc tội thì có thể xử lý nhẹ bớt, còn nếu như lại có chuyện xảy ra, thì chức Đại quản gia này để người khác làm.

Những lời này Lâm Úc Hương nói có tình có lý, nhưng ai nấy nghe đều giật mình, nhất là câu cuối cùng nàng lại còn muốn thay cả Đại quản gia, cái gan này không nhỏ.

Trong rất nhiều đại tộc, chức Đại quản gia này thường thay đổi khi thay người nắm quyền tối cao của hậu viện, do chủ nhân mới lên thay bằng tâm phúc của mình.

Thế nên cả gian phòng lặng ngắt như tờ, chỉ còn lại tiếng hít thở rất khẽ của mọi người.

Đường Kính Chi toát mồ hôi thay cho kiều thê, để ý lão thái quân, thấy sắc mặt bà hơi trầm xuống, không có dấu hiệu gì muốn nổi giận mới hơi yên tâm.

Nghĩ cho kỹ thì phương thức sử lý của Lâm Úc Hương rất thích hợp ở thời điểm này, mặc dù hơi lớn gan một chút, nhưng Đường gia đang ở thời kỳ phi thường, nếu như không nghiêm gia pháp, sau này khó tránh khỏi bị đối thủ thừa cơ gây chuyện, lần này người trúng độc là mình, hơn nữa trị khỏi rồi, nhưng nếu như đối thủ nhằm vào đích tôn thì sao?

Nghĩ như thế bà không phản đối nữa, gật đầu nói:

- Ừm, vậy cứ theo lời Úc Hương mà làm.

- Đa tạ lão thái quân khai ân.

Từ Phúc thấy thoát được trận đòn cũng thở phào, đương nhiên cũng cảnh cáo bản thân về sau không được lơ là nữa, nếu không cái ghế đại quản gia này sẽ bị người khác cướp mất.

Nhìn đại quản gia quỳ khấu đầu lui ra, tảng đá vô hình đè trên vai Lâm Úc Hương mới biến mát, nàng nói xong những lời đó tim cũng đập thon thót, nhưng để đảm bảo hậu viện không xảy ra chuyện nữa nàng phải nói.

Từ Phúc lui rồi, mọi người trong phòng mới trò chuyện, có điều trừ Đường lão thái quân những vị di nương khác gồm cả Chu Quế Phương đều không dám bắt chuyện với Lâm Úc Hương, được Đường lão thái quân thùa nhận và ủng hộ, khiến địa vị của nàng tăng lên không ít.

Đồng thời khoảng cách giữa nàng và các tỷ muội cũng xa hơn.

Đường lão thái quân còn bệnh, phải nghỉ ngơi nhiều, không thể quấy rầy lâu, Đường Kính Chi và mấy vị di nương lui ra, Lâm Úc Hương và Chu Quế Phương ở lại, một trông nom bên giường, một thì dùng châm giúp Đường lão thái quân ép độc.

Nắm tay Thiên Nhi cùng nó nô đùa một lúc trên đường rồi giao cho Uyển Nhi, nhờ nàng đưa nó về tiểu viện.

- Nhị gia, nếu người rảnh rỗi nhớ tới xem mẫu thêu mới của Nhu Nhi nhé.

Trước khi đi, Nhu Nhi bịn rịn nắm tay Đường Kính Chi lắc nhẹ nói:

Đường Kính Chi cũng muốn ở cạnh thê thiếp của mình lắm chứ, nếu mọi chuyện ổn thỏa, đó là việc y muốn làm hơn bất kỳ thứ gì trên đời, nhưng bây giờ thì không được rồi.

- Ừ, nếu nàng ở một mình thấy buồn thì tới tiểu viện của Uyển Nhi ở cũng được, dù sao cũng nhiều phòng mà, ngoài ra còn có thể tìm Sương Nhi trò chuyện đánh cờ.

Đường Kính Chi phải cắn răng đẩy người ngọc trong lòng sang cho Uyển Nhi.

Sương Nhi cũng nhớ nhung tướng công vô cùng, nhưng nàng hiểu chuyện, biết không thể làm bận lòng tướng công thêm vào lúc mọi việc rối ren bộn bề thế này, chỉ nhìn Đường Kính Chi một cái đầy thâm tình rồi kết bạn với đám Sương Nhi rời đi.

- Ngọc Nhi nàng ra phủ tìm Hồng huynh đi, thật nhanh nhé.

Chẳng biết vì sao, Đường Kính Chi cảm thấy lòng bồn chồn khó yên, dự cảm được chuyện lớn sắp xảy ra.

Ngọc Nhi gật đầu, nhanh chóng về tiểu viện thay nam trang, rời phủ.