Chương 311: Nửa đêm kinh hoàng

Đường Kính Chi khẽ xuỵt một tiếng, chỉ vào người ngọc trong lòng, thì ra Ngọc Nhi khóc hồi lâu, tinh thần mỏi mệt đã gục vào lòng y ngủ rồi. Hồng Phong nghiêng đầu qua nhìn một cái, im lặng gật đầu, không nói thêm gì nữa.

Quan sát sắc trời, ước chừng cách giờ đóng cửa thành gần rồi, Đường Kính Chi kẹp bụng ngựa tăng tốc, cuối cùng kịp vào trong thành trước khi đóng cửa, vì con ngựa đen chạy rất êm, nên Ngọc Nhi nép mình trong lòng Đường Kính Chi không bị đánh thức.

Tới một ngã tư, Đường Kính Chi khẽ kéo cương, dừng ngựa lại:

- Hồng huynh, đệ về phủ trước đây, con ngựa đó huynh cứ giữ lại mà dùng.

Hồng Phong không khách khí:

- Ta sẽ tận lực giám sát nhất cử nhất động của Vương Mông, nếu có tin gì sẽ thông báo cho đệ ngay, có điều đệ cũng không được lơ là.

Dứt lời cưỡi ngựa đi ngay.

Lúc này trời đã tối, đường vắng người không gây chú ý, vì không để đánh thức Ngọc Nhi, Đường Kính Chi cưỡi ngựa đi tới thẳng trước cửa tiểu viện của nàng, bảo con ngựa đen chầm chậm quỳ xuống, ôm giai nhân rời lưng ngựa.

Vừa bước vào tiểu viện, hai tiều nha đầu Châu Nhi và Viên Nhi đi tới đón, Đường Kính Chi đặt tay lên môi bảo bọn chúng giữ im lặng, khẽ bảo chúng vào phòng trải chăn đệm, rồi bế Ngọc Nhi tới tận giường.

- Các ngươi lui đi.

Đường Kính Chi vừa kéo chăn đắp lên người Ngọc Nhi vừa vẫy tay bảo nha hoàn lui ra, Ngọc Nhi khóc rất lâu, hai mắt sưng đỏ cả rồi, trên má còn vương vệt nước mắt, Đường Kính Chi nhìn vừa yêu vừa thương, không nhịn được cúi người xuống, hôn lên môi nàng.

Đang ngủ say, nhưng bị hơi nóng của Đường Kính Chi phả vào mặt, tựa hồ nhận ra, Ngọc Nhi khẽ "ưm" một tiếng, rụt người lại, Đường Kính Chi giật mình, vội vàng ngồi thẳng dậy, tới khi phát hiện Ngọc Nhi không tỉnh lại mới thở phào.

Lúc này đã tới giờ cơm tối, Đường Kính Chi vuốt thẳng bốn góc đệm rồi quyến luyến rời phòng, dặn Châu Nhi và Viên Nhi:

- Các ngươi tới nhà bếp lấy thức ăn rồi để ở bếp giữ nóng, khi nào Ngọc di nương thức dậy thì các ngươi hầu hạ nàng ăn lúc đó, không cần đánh thức, nghe chưa?

- Nô tỳ biết rồi.

Đúng giờ tới nhà ăn dùng cơm tối, sau đó cùng Lâm Úc Hương trở về tiểu viện, trong bữa cơm Đường lão thái quân lần nữa nhắc tới hôn lễ giữa Đường Kính Chi và Chu Quế Phương sắp tới, khiến trong lòng Lâm Úc Hương rất phiền muộn, Đường Kính Chi nhận ra sắc mặt nàng không tốt, quan tâm hỏi:

- Úc Hương, nàng làm sao vậy, có phải trong người có chỗ nào không được khỏe?

- Không có gì, thiếp thân ổn mà.

Lâm Úc Hương ngẩng đầu cười gượng lấy bừa một lý do:

- Chắc hôm nay luyện thuốc hơi nhiều.

- Ừm, nàng chú ý đó, đừng để luyện thuốc cho người rồi bản thân bị bệnh.

Đường Kính Chi lúc này áp lực ngoài phủ rất lớn, không nghĩ nhiều, chỉ nắm lấy tay nàng căn dặn:

Lâm Úc Hương đỏ mặt, chỉ hơi rút lại rồi mặc tướng công vớ bở nắm tay mình, càng về gần tới phòng tim nàng càng đập dữ dội, căng thẳng tới mức chẳng biết đi qua cửa phòng lúc nào, tới khi Đường Kính Chi chúc ngủ ngon rồi cởi trường sam ngằm xuống ghế mới nhận ra.

Thầm thở phào một tiếng, Lâm Úc Hương cũng lên giường, chui vào trong chăn.

Trời đêm trong như nước, ánh trăng bạc tỏa sáng dìu xuyên qua tầng không không có chút mây đen nào ngăn trở, rưới một lớp màu thần bí phủ khắp mặt đất, gió thổi qua tàng cây đã dần thưa lá, tạo ra tiếng xào xạc khe khẽ ru người ta chìm vào trong giấc ngủ.

Trong đêm yên tĩnh đó, hậu viện Đường phủ đột nhiên có tiếng thét kinh hồn:

- Không xong, lão thái quân xảy ra chuyện rồi.

Tiếng thét đó chẳng khác gì sấm rền, làm mười mấy nha hoàn bà tử trong tiểu viện Đường lão thái quân dựng dậy, tất cả chạy cả vào phòng, người vừa mới thét lên chính là Hàm Hương xưa nay luôn làm việc cẩn thận vững vàng, nếu chẳng phải chính tai nghe thấy, không ai nghĩ nàng cũng có lúc kinh hoàng hoảng loạn như vậy, hét xong, Hàm Hương đẩy đám nha hoàn chắn đường phía trước, chạy thẳng tới tiểu viện của Đường Kính Chi và Lâm Úc Hương.

Đường Kính Chi đã ngủ say, nghe thấy ngoài phòng có tiếng người la hét, ban đầu y còn bực tức, khoác áo hầm hầm đi ra, tìm xem kẻ nào quấy phá giấc ngủ của mình, có điều khi làm rõ tình hình, đầu óc choáng váng, người loạng choạng lùi lại mới đứng vững được, chẳng ngờ là lão thái quân xảy ra chuyện.

Hơn nữa ...

Chẳng kịp suy nghĩ, Đường Kính Chi chạy trở lại phòng, tới bên giường, giật tung màn ra, Lâm Úc Hương cũng bị tiếng huyên náo đánh thức, mắt lèm nhèm, đang làu bàu gì đó thấy thế kinh hoàng thét lên, nàng còn chưa kịp nắm lấy chăn thì tiếp ngay đó chăn bị tướng công vớ bở tóm lấy ném sang một bên.

Ngày nào cũng mặc nguyên vẹn y phục để ngủ không thoải mái chút nào, hơn nữa hôm sau thức dậy còn cảm thấy rất mệt mỏi, nên gần đây lòng cảnh giác với Đường Kính Chi giảm xuống, Lâm Úc Hương cởi áo đi ngủ, chỉ mặc chiếc áo trắng mỏng manh, bên trong là chiếc yếm đỏ như lửa, lúc này Đường Kính Chi hất chăn ra, cả mảng xuân quang phơi phới trình diện.

Có điều hiện giờ Đường Kính Chi chẳng có thời gian thưởng thức, lấy y phục gấp bên giường nhét vào trong tay Lâm Úc Hương, cấp thiết giục:

- Mau mau rời giường, lão thái quân có chuyện rồi, chúng ta phải tới ngay.

Người mới tỉnh giấc phản ứng đều rất chậm chạp, Lâm Úc Hương đang định giật lại chăn che mình thì nghe thấy câu này, lòng kinh hãi, chẳng để y các thứ khác nữa, ngồi thẳng dậy, vội vàng mặc y phục.

Đường Kính Chi thì ngồi xuống, giúp nàng đi hài vào chân.

Nhìn thấy y có động tác như thế, Lâm Úc Hương khựng lại mất một lúc rồi nhanh chóng mặc áo vào :" Nam nhân này có thể bất chấp thân phận, đi hài cho nữ nhân ?"

Đây tuyệt đối là hành động kinh thiên động địa, nếu để người khác biết được, dù có là nữ nhân e chẳng mấy ai khen còn cho đó là đại xỉ nhục của nam nhân.

Hai người mặc y phục qua loa, kệ nó còn nhăn nhúm xộc xệch, chạy vội tới tiểu viện của Đường lão thái quân, Lâm Úc Hương không quên mang theo cả ngân châm của mình.

Đợi bọn họ tới nơi thì đã có rất đông nha hoàn bà tử vây quanh, xảy ra chuyện lớn như thế, ai nấy kinh hoàng, thấy họ tới, đều quỳ sụp cả xuống.

Đường Kính Chi chạy thẳng vào phòng, đi tới bên giường nhưng Lâm Úc Hương ngăn cản:

- Nhị gia, người hãy ra ngoài đi, để thiếp thân bắt mạch cho lão thái quân, người cứ đợi tin ở bên ngoài.

Rồi nàng đưa mắt ra hiệu cho Hàm Hương, Hàm Hương hiểu ý đi tới đỡ tay Đường Kính Chi kéo ra ngoài.

Đường Kính Chi biết mình ở lại đây sẽ quấy rầy kiểu thê khám bệnh cho lão thái quân, nhưng lý trí là thế còn lòng không sao yên tâm được, trong lúc do dự bị Hàm Hương kéo ra ngoài.

Đường Kính Chi ra ngoài rồi Lâm Úc Hương mới ôm hộp chứa ngân châm ngồi xuống bên giường, khi vào phòng, nàng lập tức chú ý tới sắc mặt của Đưỡng lão thái quân, thấy da mặt bà hơi đen, hốc mắt tối, đoán bà trúng độc, không chậm chễ ra cửa bảo Tri Đông về lấy thuốc.

Cầm lấy cổ tay Đường lão thái quân, tập trung tinh thần bắt mạch, một lúc sau Lâm Úc Hương thở phào một hơi dài, kết quả giống như lúc đầu nàng nhìn thấy, độc không mạnh, lại là loại thường thấy, nếu như có người cố ý hạ độc, vậy nói rõ đối phương không có ý sát hại Đường lão thái quân.

Lúc này Tri Đông cũng đã mang hòm thuốc của nàng tới, Lâm Úc Hương bảo nó ra ngoài, rồi thuốc giải độc do tự mình luyện chế, rót nước ấm, đút cho Đường lão thái quân uống.

Đường Kính Chi ở gian ngoài lòng như có lửa đốt đi đi lại lại, thấy Lâm Úc Hương đi ra, lao ngay tới nắm lấy tay nàng hỏi vội:

- Chuyện gì đã xảy ra? Rốt cuộc nãi nãi bị làm sao?

- Nhị gia đừng hoảng, lão thái quân bị người ta hạ độc.

Hàm Hương cũng đã nhìn ra phần nào, cho nên mới cấp bách chạy đi mời Nhị nãi nãi có y thuật cao minh tới, lúc này nghe vậy tim treo ngược lên, nàng là nha hoàn thiếp thân của Đường lão thái quân, chủ tử xảy ra chuyện, nàng chịu trách nhiệm không thể chối bỏ.

- Cái gì? Nãi nãi trúng độc.

Đường Kính Chi thất kinh:

- Độc có nặng không? Nãi nãi bây giờ làm sao rồi?