Chương 304: Thân thể

Đội xe lắc lư rời Đường phủ, xuyên qua đường chính, rời Lạc thành.

Trong xe, Đường Kính Chi vẫn nắm lấy tay Ngọc Nhi, cứ như sợ buông ra một cái nàng sẽ biến thành chim bay mất vậy, y vén rèm xe lên bảo hộ vệ xung quanh tránh xa hơn một chút, mới hỏi:

- Ngọc Nhi, nàng giận ta đấy à?

"Hừm!" Ngọc Nhi quay mặt đi không thèm đáp, trước đó dù Đường Kính Chi ngữ khí ôn hòa, thái độ nhiệt tình, nhưng Hồng Phong chẳng khác gì bị y đuổi khỏi phủ, Ngọc Nhi sao có thể không giận.

Chỉ nhìn thấy một bên mặt, nhưng thấy rõ mắt nàng đỏ hoe, Đường Kính Chi rất đau lòng:

- Ngọc Nhi, ta muốn hỏi, nàng và Trương Thiếu Kiệt rốt cuộc có quan hệ như thế nào?

Nếu nghi vấn cứ giữ trong lòng không hỏi ra, thế nào cũng sinh suy đoán lung tung, chẳng bằng hỏi sớm tránh chuyện không hay.

Đường Kính Chi hỏi quá thẳng, làm ánh mắt Ngọc Nhi có chút bối rối:

- Là sư huynh sư muội.

- Còn gì nữa?

Đường Kính Chi hỏi tới:

- Không còn gì nữa.

Ngọc Nhi đáp rõ ràng không thật lòng lắm:

- Ta không tin.

Ngọc Nhi chưa bao giờ bị người khác tra hỏi như thế, có hơi bực tức:

- Nhị gia hoài nghi thiếp?

- Không phải là hoài nghi, mà là ta muốn biết thêm chuyện về nàng thôi.

Đường Kính Chi cố gắng nói sao cho thật bình thường.

- Chẳng có gì để nói.

Ngọc Nhi rút tay ra, muốn rời khoang xe, ra ngoài cưỡi ngựa.

Nhưng Đường Kính Chi không buông tay, dứt khoát muốn làm cho ra nhẽ:

- Thực sự không có gì để nói sao? Lúc nãy ngay trước mặt ta tên Trương Thiếu Kiệt kia lớn tiếng tuyên bố sẽ đường hoàng cưới nàng về Trương phủ đấy.

Ngọc Nhi nói sao vẫn là cô nương, nghe thế xấu hổ đỏ mặt, hơn nữa Nhị sư huynh biến thành con người như thế là đả kích không nhỏ với nàng, tức giận nói:

- Nhị gia muốn biết chứ gì? Được, tỳ thiếp sẽ nói hết cho người nghe ...

Ngọc Nhi nói rất lâu mới làm rõ hết được quan hệ phức tạp của hai người ...

Thì ra cha mẹ Ngọc Nhi mất khi nàng còn rất nhỏ, nàng lớn lên cùng gia gia, gia gia nàng họ Dư tên Chấn, ở trên giang hồ cũng là một cao thủ thuộc hàng nhất lưu, từ năm tuổi Dư Chân đã dạy nàng võ nghệ, tới năm nàng tám tuổi, Dư Chấn bị mấy bộ đầu lục phiến môn vây công ở kinh thành, ông trọng thương đem cháu gái chạy tháo thân, tìm hảo hữu Trương Thiên Hoa phó thác.

Chưa nói được mấy câu với Trương Thiên Hoa thì Dư Chân đã qua đời.

Dư Chấn chết rồi, Trương Thiên Hoa đối đãi với Ngọc Nhi như cháu ruột, Trương Thiếu Kiệt là đích tôn của Trương Thiên Hoa, hai người thành huynh muội.

Từ nhỏ Trương Thiếu Kiệt thích quấn lấy Ngọc Nhi cùng chơi đùa học võ, càng lớn Ngọc Nhi càng xinh đẹp tuyệt trần, đem lòng yêu thương nàng, có điều Ngọc Nhi coi Trương Thiếu Kiệt như ca ca, không có tình cảm nam nữ.

Sau khi hai người đã lớn, Trương Thiên Hoa nhận ra tâm ý của đích tôn, thấy hai người đúng là rất xứng đôi, vì thế thường vun vào cho bọn họ, vì chuyện này Ngọc Nhi rất buồn phiền.

Trương Thiên Hoa có ơn nuôi dưỡng truyền nghề cho nàng, lại coi nàng như người thân, Ngọc Nhi làm trái ý ông sẽ thành kẻ vong ân phụ nghĩa, nên nàng chỉ có thể giả ngốc, hoặc né tránh chủ đề này, cứ thế tới khi Trương Thiên Hoa trọng thương, nàng bán mình vào Đường gia, để lại tiền cho sàn đấu gia, lấy đi củ tuyết sâm.

Hành động này trừ cứu Trương Thiên Hoa, cũng là để báo ơn dưỡng dục.

Đường Kính Chi nghe xong lòng thoải mái hơn không ít, thì ra Trương Thiếu Kiệt mang mối tình đơn phương mà thôi.

- Vậy Đại sư huynh của nàng thì sao?

Hồng Phong là nam tử đầy sức hút, nhất là mái tóc lãng tử, khuôn mặt kiên cường, có thể làm siêu lòng bất kỳ thiếu nữ nào, Đường Kính Chi không yên tâm hỏi thêm.

Ngọc Nhi nhướng mày bất mãn:

- Nhị gia nói thế là có ý gì, chẳng lẽ trong mắt người, Dư Hồng Nương này là nữ nhân đê tiện không biết liêm sỉ, mời ong gọi bướm sao?

- Nàng đừng dùng ánh mắt đó nhìn ta, điều này không trách ta được, ai bảo trước kia nàng không cho ta biết chút gì về thân thế của mình.

Đường Kính Chi biết mình có chút nhỏ nhen, nhưng y thích Ngọc Nhi, không hỏi cho rõ, y ăn không ngon ngủ không yên.

Với tính cách cao ngạo của Ngọc Nhi, gả vào Đường phủ làm một tiểu thiếp, nàng sao có thể nói cho Đường Kính Chi biết thân thế của mình? Vả lại thế sự khó lường, nàng không ngờ rằng tới một ngày mình thực sự không nỡ rời khỏi Đường gia.

Đường Kính Chi đa nghi tra hỏi làm nàng hết sức khó chịu, có ai thích bị người khác hoài nghi, song nàng cố vẫn cố nén giận giới thiệu vị Đại sư huynh kia.

Té ra Hồng Phong cũng không có thân nhân, vì mấy chục năm trước gia gia của hắn từng cứu mạng Trương Thiên Hoa, cho nên khi người thân qua đời, hắn theo Trương Thiên Hoa tập võ, tuổi hắn lớn nhất trong ba người, nên thành đại sư huynh.

Hồng Phong tính cách hào sảng, hiệp nghĩa trời sinh, căm thù nhất là địa chủ ác bá,tham quan ô lại ức hiếp bách tính, kẻ ác chết dưới thanh trường kiếm của hắn không một trăm thì cũng tám mươi rồi.

Vì tuổi tác chênh nhau gần chục tuổi, Hồng Phong hoàn toàn chỉ coi Ngọc Nhi là tiểu muội, nên Ngọc Nhi không có áp lực gì khi ở cạnh Hồng Phong, càng thân thiết với hắn hơn Trương Thiếu Kiệt.

Nghe Ngọc Nhi kể xong, thiện cảm của Đường Kính Chi với Hồng Phong tăng mạnh, lúc này Ngọc Nhi dùng sức rút mạnh tay về.

- Ngọc Nhi, có phải ta vô dụng lắm không?

Đột nhiên Đường Kính Chi vọt miệng hỏi, lần giáo huấn Hứa Dũng hỗn xược ở Đường gia, giết đám thổ phỉ phá rối Đường gia thí cháo, bắt cóc con trai của Vương Mông, nếu không có Ngọc Nhi thì có lẽ bay giờ tình hình Đường gia cực kỳ tồi tệ rồi, lại còn lúc nãy Trương Thiếu Kiệt nói cưới Ngọc Nhi về, y lớn tiếng nói được vài cầu cuối cùng phải dựa vào Ngọc Nhi ra tay, nếu không mất hết cả tôn nghiêm lẫn tính mạng.

Ngọc Nhi lại không hiểu, thời đại đó "vạn bàn giai hạ phẩm, chỉ hữu độc thư cao", người đọc sách địa vị cao nhất, biết làm thơ viết văn, thi đỗ công danh mới là bản lĩnh thực sự của nam nhân.

Không trả lời nghi hoặc của Ngọc Nhi, Đường Kính Chi chuyển đề tài:

- Ngọc Nhi, ta biết nàng và Hồng huynh tình cảm sâu đậm, giống như thân huynh muội. Nhưng vừa rồi nàng cũng đã nói, huynh ấy đã giết không ít quan viên, cho nên ta không thể giữ huynh ấy ở lại phủ.

- Hừ! Nhát gan.

Ngọc Nhi thấy Đường Kính Chi sợ bị Hồng Phong làm liên lụy, lên tiếng mỉa mai:

Đường Kính Chi bản tính cũng có chút hào khí, y cũng muốn cùng Hồng Phong ngồi uống rượu chén lớn, ăn bát to, trở thành hảo hữu tri giao, những nhân vật anh hùng hiệp nghĩa như Kiều Phong, Hồng Thất Công, y vô cùng kính phục.

Nhưng hiện thực y dám làm như thế sao?

Không hề tức giận vì bị Ngọc Nhi chế nhạo, Đường Kính Chi chân thành nói:

- Ngọc Nhi, ta biết nàng nhiều năm hành tẩu giang hồ, làm việc chỉ cần không thẹn với lòng, có ân báo ân, có oán trả oán, cuộc sống như vậy đúng là tự do sướng khoái, nhưng ta thì không được. Thân là gia chủ Đường gia, là tộc trưởng Đường thị, ta có trọng trách trên vai mình, nếu ta chỉ làm việc theo cảm thích, cho bản thân được thoải mái, thế nào cũng có ngày hại tới tính mạng toàn bộ Đường gia. Nếu là một nơi khác, một hoàn cảnh khác thì không sao, nhưng Đương gia hiện nay …

Riêng trong Đường phủ đã có hơn năm trăm người, toàn bộ Đường thị Lạc thành cộng lại có tới cả nghìn, nếu phạm vào tội lớn chém cả nhà, sẽ có vô số người vô tội bị liên lụy.

Có bằng đấy mạng sống đặt trên vai, Đường Kính Chi sao có thể làm việc một cách khinh suất.

Ngọc Nhi không phải không biết, chẳng qua nàng tự do quen rồi, nói ra lời vừa rồi chỉ là vuột miệng, hiện nhớ lại tình cảnh Đường gia, trầm mặc không nói thêm gì nữa.