Chương 277: Ái duyên vì hiếu kỳ

Hồ Kiều Kiều trước đó từng đoán được muội muội của mình sẽ lấy Đường Kính Chi ra khai đao, có điều cho rằng tối đa chỉ đánh cho y một trần, muội muội nàng thế nào, nàng sao chẳng hiểu, nhưng đột nhiên nghe khẩu khí của muội muội trở nên bất thường, vội nói:

- Thuốc uống sau cũng được, Kính Chi, nói cho thiếp biết trước đó Phụng Kiều nói gì với chàng?

Đường Kính Chi thấy mặt mày Hồ Kiều Kiều nhợt nhạt, mặt mày khẩn trương, không trả lời ngay mà lấy một viên thuốc, nói:

- Đừng vội, cô nương hãy uống thuốc đã rồi chúng tra trò chuyện.

Hồ Kiều Kiều vốn tính trầm ổn điềm tĩnh, vừa rồi chỉ là quá lo nên mới tỏ ra hơi nóng ruột, nghe Đường Kính Chi vỗ về, nàng ổn định lại tâm thần, uống viên thuốc kia.

"Vừa rồi không ngờ mình lại gọi tên của chàng!" Trấn tĩnh rồi Hồ Kiều Kiều mới ý thức được mình lỡ lời, gọi quá thân thiết, không dám nhìn Đường Kính Chi, đem ánh mắt chăm chú nhìn vào chén trà trong tay, khuôn mặt đỏ lựng làm lòng người ngất ngây.

- Ý của cô ấy là muốn hạ sát thủ với ta.

Đường Kính Chi không nhận thức được Hồ Kiều Kiều gọi thẳng tên mình có gì không ổn, đợi nàng uống thuốc xong một lúc, thần sắc đỡ đỡ rồi mới nói:

Mặc dù nguyên văn của Đồ Phụng Kiều không phải như thế.

Đã có chuẩn bị tâm lý song Đồ Kiều Kiều vẫn biến sắc mặt, nàng lạ gì tính muội muội của mình, nếu Đồ Phụng Kiều đã nói thế thì chuyện không hay rồi.

Từ cách cư xử của hai nàng vừa rồi nhìn ra quan hệ hai tỷ muội này không được tốt cho lắm, Đường Kính Chi:

- Đồ cô nương, cô và muội muội mình phải chăng là có mâu thuẫn gì?

Mâu thuẫn?

Vén lọn tóc rủ xuống trán, Đồ Kiều Kiều cười khổ:

- Đường công tử, muội muội của Kiều Kiều cái gì cũng tốt, chỉ là nó quá háo thắng, không chịu nổi người ta giỏi hơn mình dù chỉ một chút.

Thế là nàng đem mâu thuẫn giữa mình và muội muội kể tỉ mỉ cho Đường Kính Chi.

Thì ra mặc dù Đồ Kiều Kiều và Đồ Phụng Kiều giống nhau y như đúc, nhừng từ nhỏ đến lớn tất cả những người gặp hai nàng đều nói tỷ tỷ Đồ Kiều Kiều tao nhã, xinh đẹp hơn đáng yêu hơn, mà vì Đồ Kiều Kiều sức khỏe rất kém, cho nên gia gia các nàng lại càng thêm quan tâm.

Vì hai nguyên nhân đó Đồ Phụng Kiều không phục, hết sức ghen tị với nàng.

Nghe giải thích xong Đường Kính Chi mới vỡ lẽ, chẳng trách trước đó Đồ Phụng Kiều nói với y là từ nhỏ tới lớn chuyện nàng thích làm nhất chính là tự mình hủy từng món đồ tỷ tỷ thích, thì ra do ghen tị.

Do dự một hồi, y hỏi với giọng không chắc lắm:

- Cô ấy nói đùa thôi phải không?

- Không đâu!

Đồ Kiều Kiều buông tiếng thở dài, miệng cười càng thêm chua chát, đứa muội muội này mặc dù thường ngày rất quan tâm tới sức khỏe của nàng, cũng rất thương nàng, chưa từng chống đối nàng trước mặt, nhưng sau lưng lại giở không ít trò.

Những chuyện đó nàng lại không thể ra mặt trách cứ, nếu không chọc giận muội muội mình, hậu quả càng tệ hơn.

- Đường công tử hãy ngồi chỗ Kiều Kiều thêm một chút, nói không chừng nó nguôi giận sẽ quên việc này.

Đồ Kiều Kiều nói không tự tin chút nào:

Đường Kính Chi vốn không định đi, y còn nghi vấn muốn được giải đáp:

- Đồ cô nương, vừa rồi vì sao cô nương lại nói muội muội cô rất hiểu con người ta.

- Á.

Mặc cho Đồ Kiều Kiều điềm đạm tới đâu, nghe câu đó cũng xấu hổ vô cùng kêu lên một tiếng, cúi đầu xuống, mặt như vùi vào ngực.

Đường Kính Chi thấy phản ứng nàng như thế càng như có mèo cào, càng tò mò muốn có đáp án.

Đồ Kiều Kiều cứ cúi gằm mặt như vậy một lúc rất lâu mới cắn răng cố nén thẹn thùng, ngẩng đầu lên, giọng như hồi ức:

- Đường công tử có còn nhớ ba năm trước đi thi, lần đầu đã đỗ cử nhân không?

Có còn nhớ hai năm rưỡi trước một lần bàn chuyện làm ăn, vì mắc sai lầm lớn lỗ mười mấy vạn lượng.

Có còn nhớ lần đi xa tới Yến Châu gặp phải cướp không?

Có còn nhớ ...

Đường Kính Chi ngồi thộn mặt ra, nghe một điều là mồm lại há ra thêm một phần, y không hiểu sao nữ tử này lại biết quá khứ của Đường Kính Chi trước kia rõ như vậy.

Càng nói giọng Đồ Kiều Kiều lại càng ôn nhu say đắm, ánh mắt nhìn Đường Kính Chi thêm mơ màng, tình ý lộ hết ra ngoài, nhỏ nhẹ hỏi:

- Giờ Đường công tử đã hiểu vì sao Kiều Kiều lại nói câu đó chưa?

Đường Kính Chi giọng hơi lắp bắp:

- Cô ... Cô nương phái người điều tra ta ba năm trời, vì sao? Vì sao muốn điều tra ta?

- Hiếu kỳ.

Đồ Kiểu Kiều nhoẻn miệng cười:

Một nữ nhân, hiếu kỳ về một nam nhân? Đường Kính Chi giờ mới thấy Đồ Kiều Kiều đúng là tỷ tỷ của Đồ Phụng Kiều, đều có cái gì đó ... không bình thường, có người lòng hiếu kỳ lớn tới mức đó sao?

- Tò mò vì sao công tử có thể đỗ cử nhân với tuổi đó, lại là đỗ đầu, trong hơn 300 năm lịch sử của Vương triều Minh Hà, tìm không được người thứ hai.

- Cho nên cô nương cho người điều tra ta?

- Ừm, không những điều tra trước kia, cũng tra sau đó, cho nên chuyện về Đường công tử mấy năm qua, Phiêu Phiêu đều rất rõ, có điều nói thật Kiều Kiều cũng từng hoài nghi tài hoa của công tử, cho tới khi bài thơ thất công tuyệt cú của công tử xuất thế ....

Lại là bài thở đó, Đường Kính Chi cười xấu hổ, đồng thời lòng cũng ngờ vực, thiếu nữ mang vẻ đẹp như không thuộc về trần thế này chẳng lẽ thích mình rồi ?

Rất nhiều chuyện ái tình bắt đầu từ sự tò mò, sau đó phát hiện từng ưu điểm trên người đối phương, bất tri bất giác chuyển thành tình yêu.

Nhất là khuôn mặt bừng bừng say đắm kia của Đồ Kiều Kiều thì trừ khi mù mới không nhận ra tình cảm của nàng.

Biết Đường Kính Chi nhận ra tâm ý của mình, trái tim Đồ Kiều Kiều như con hươu con chạy loạn, vừa khẩn trương vừa mong đợi, nhưng nàng không trốn tránh mà dũng cảm đón nhận ánh mắt của Đường Kính Chi, lúc này đây nàng vô cùng xinh đẹp.

Không dằn lòng được, Đường Kính Chi đưa tay ra kéo tiên tử có thể làm ngàn vạn tuấn kiệt điên đảo ấy vào lòng, Đồ Kiều Kiều người run lên, đôi mắt trong sáng nhìn y với sung sướng vô hạn…cuối cùng nàng e thẹn chầm chậm khép hai mắt lại, nép mình vào lòng người yêu thương.

Đường Kính Chi cảm giác mình đang ôm lấy cơ thể làm bằng nước, hơn nữa còn là suối nước nóng, ấm ấm mềm mềm, cực kỳ êm đềm, cực kỳ thoải mái và cũng không chân thực, tới giờ y vẫn cảm thấy chuyện này thật khó tin.

- Tại hạ có tài đức gì mà được Đồ cô nương khuynh tâm ái mộ như thế?

Dùng khuôn mặt cọ vào lòng ngực nóng ấm của Đường Kính Chi, Đồ Kiều Kiều dùng giọng mũi thỏ thẻ hỏi lại:

- Đường công tử, sau này Kiều Kiều có thể gọi chàng là Kính Chi không?

- Được chứ, Kiều Kiều.

Trong gian phòng nhỏ, có hai người ôm nhau, dù chỉ là lần đầu gặp mặt, cũng không có lời âu yếm ngọt ngào nào, nhưng đều cảm giác thân thiết, có điều cả hai đều không nhìn thấy lúc này ở khe cửa có đôi mắt nhìn bọn họ, rực lửa hờn ghen.

Người đứng sau cửa nhìn trộm hồi lâu, bỏ lại một cái nhìn oán độc rồi lặng lẽ rời đi.

Ôm Hồ Kiều Kiều trong lòng, Đường Kính Chi thi thoảng cúi đầu xuống nhìn nàng, nữ tử này lúc thì bạo dạn lớn gan, lúc thì thẹn thùng như tiểu cô nương, lúc điềm tĩnh tự nhiên, nhưng bất kỳ thần thái nào cũng làm người ta ngất ngây, y ít nhiều có chút hoang mang như người ở trong mộng.

Chuyện ngày hôm nay y ngay cả mơ cũng chưa nghĩ tới.

- Kính Chi, Kiều Kiều biết gần đây tình cảnh của Đường gia không tốt, chàng định ứng phó như thế nào?

Lồng ngực Đường Kính Chi rất ấm, dựa vào đó cảm giác an tâm vô cùng, Đồ Kiều Kiều cựa mình, tìm mộ vị trí cho thật thoải mái.

Nói tới chuyện Đường gia, Đường Kính Chi nhíu mày lại.

- Nàng biết ân oán giữa Đường gia và Vương Mông sao?

Đường Kính Chi chưa tới mức mê muội, cẩn thận thăm dò: