Đường Kính Chi cũng biết con rùa họ Vưu trong miệng Giả Lâm, tên đó cũng xuất thân hào môn, khi nhỏ đọc sách trong trường tư thục là đệ đệ theo đuôi Giả Lâm, về sau Vưu gia phất lên, tên họ Vưu đó cũng thay đổi, cùng Giả Lâm tranh đấu mấy năm rồi.
Nghe tới hắn là Đường Kính Chi đã hiểu đại khái nguồn cơn sự việc, nhất định là hai người lại chạm trán với nhau ở Lưu Yên Các, thế là bắt đầu khoe xem ai lắm tiền hơn, cuối cùng chỉ sướng cho các cô nương tiếp rượu.
- Huynh, ài, huynh bảo đệ phải nói thế nào đây?
Đường Kính Chi bất lực lắc đầu, Giả Lâm đã hai mươi mấy tuổi đầu rồi tâm tính còn không chịu trưởng thành như thế.
Thực ra Giả Lâm sở dĩ vung tay quá trán như thế trừ muốn tranh hơn thua với người ta, vì uống nhiều, còn vì trước đó hợp tác thành công với Trịnh gia khai hoang, làm được vụ mua bán lớn, liền trở nên đắc ý, quên mất luôn bản thân là ai?
Nói tới chuyện tối hôm đó, Giả Lâm không khỏi xấu hổ, đột nhiên trừng mắt nói:
- Kính Chi, đệ cho ta vay chút bạc được không?
Đường Kính Chi sửng sốt:
- Không phải huynh vẫn còn muốn mua nha hoàn thiếp thân của cô hoa khôi gì gì đó về nhà đấy chứ?
- Không phải là hoa khôi gì đó mà là Đỗ Phiêu Phiêu, nàng ấy mang một mối tình si với đệ đấy, Kính Chi ...
Nhắc tới chủ đề này là Giả Lâm bắt đầu mồm mép có điều thấy Đường Kính Chi sắc mặt bất thiện, không dám nói nữa:
- Đây không phải là vấn đề mua hay không mua, mà là tối hôm đó ta đánh cược với con rùa họ Vưu, nếu như trong ba ngày ta không mua được Đỗ Thi Thi về ... Sau này ta không còn mặt mũi thấy ai nữa.
Không còn mặt mũi nào tới Lưu Yên Các uống rượu thì có.
Đường Kính Chi giận dữ trừng mắt lên.
Mặc dù Đường Kính Chi không nói ra ngoài miệng, nhưng Giả Lâm cũng biết tâm tư của mình bị y nhìn thấu rồi, tỏ vẻ đáng thương nài nỉ:
- Kính Chi, lần này bất kể như thế nào đệ cũng phải giúp ta đấy.
Là nam nhân có ai không sĩ diện, có nam nhân thậm chí còn coi thể diện hơn cả sinh mạng, điều này Đường Kính Chi cũng rõ, huống hồ chuyến này Giả Lâm đánh cược với họ Vưu kia, nếu thua rồi không chỉ là không còn mặt mũi nào tới Lưu Yên Các uống rượu mà còn mất mặt trong giới công tử hào môn, hiện chưa sao trong mắt trưởng bối chỉ là đám trẻ con chơi đùa không biết chừng mực, nhưng những tên công tử kia mai này có kẻ nắm sản nghiệp gia tộc, đến khi Giả Lâm thay thế Giả Nam Sơn thì không ngẩng đầu lên nổi.
Nói thì nói thế nhưng 8888 lượng bạc trắng không phải con số nhỏ, lại còn đem mua nữ tử thanh lâu không đáng chút nào, hơn nữa với cái giá này đừng nói là mua nha hoàn thiếp thân của hoa khôi, mua chính hoa khôi chừng cũng đủ rồi.
Ở thanh lâu bình thường, hoa khôi hàng đầu dần có tuổi muốn chuộc thân chỉ có giá chừng hai ba nghìn lượng.
Thấy Đường Kính Chi không đáp lời chỉ nhíu mày, Giả Lâm lại nói:
- Lần trước chẳng phải đệ đã nói sao, nếu như ta sẵn lòng mua Đỗ Thi Thi về, đệ sẽ tới Yên Vân Các gặp Đỗ Phiêu Phiêu.
Đúng là lần trước Đường Kính Chi có nói câu này, khi đó y thấy Đỗ Thi Thi còn tấm thân thanh bạch, nếu được Giả Lâm mua về làm tiểu thiếp, bằng với cứu cả đời một cô nương, chỉ có điều, chỉ có điều tuy y mang lòng thương hương tiếc ngọc cũng có giới hạn thôi, 8888 lượng bạc là quá nhiều.
- Kính Chi...
Giả Lâm định lên tiếng cầu khẩn tiếp thì Đường Kính Chi chợt mở miệng:
- Giả huynh, tiểu đệ có cách này khiến huynh không cần vay bạc của đệ cũng có thể chuộc Đỗ Thi Thi về, chỉ là huynh phải chấp nhận một điều kiện.
- Điều kiện gì ta cũng đồng ý.
Giả Lâm mắt sáng lên, không suy nghĩ gì đã đồng ý ngay.
- Huynh đừng có gật nhanh như thế.
Đường Kính Chi xua tay, bảo Giả Lâm bình tĩnh, nhớ tới đôi mắt của Giả Giang Thị, y thầm thở dài, ở cái thời này y không thể trực tiếp bảo Giả Lâm quan tâm tới thê tử nhiều hơn, nói:
- Đệ muốn huynh sau khi mua Đỗ Thi Thi về không bước chân vào Lưu Yên Các nữa, cùng với tất cả thanh lâu kỹ viện.
- Cái gì?
Giả Lâm há hốc mồm ra:
Đường Kính Chi mặc kệ hắn chết đứng, vỗ nhẹ lên vai, nói tiếp:
- Nếu như huynh chấp nhận điều kiện này, đệ có thể đi tìm Giả thúc nói đỡ, để huynh mang ngân phiếu, quang minh chính đại mua Đỗ Thi Thi về ngay trước mặt con rùa họ Vưu kia.
- Không! Không và không! Ta không đồng ý, cha ta cũng không đồng ý.
Giả Lâm sờ cái mong bị trọng thương lắc đầu liên hồi kỳ trận.
- Chỉ cần huynh đồng ý là đủ rồi, chuyện này đệ nắm được tám phần có thể thuyết phục Giả thúc chấp thuận.
Giả Lâm là độc tử của Giả Nam Sơn, tương lai phải gánh vác gia nghiệp, mà hiện giờ tật xấu lớn nhất của Giả Lâm là phong lưu háo sắc, nếu như Đường Kính Chi có thể khuyên nhủ Giả Lâm sau này không tới kỹ viện nữa, từ đó thay đổi tật xấu này, Giả Nam Sơn đúng là rất có khả năng đồng ý cho nhi tử mang tiền đi mua Đỗ Thi Thi về.
Đối với Giả gia mà nói, đem so với việc Giả Lâm cải tà quy chính thì 8888 lượng bạc đâu có là cái gì, dù sao Giả Lâm là người kế thừa duy nhất, nếu hắn thế này mai, tương lai gia sản sẽ lụi bại hết trong tay hắn.
Giả Lâm nghe xong không nói gì hết, im lặng suy nghĩ, có điều nhìn vẻ mặt của hắn xem chừng nghĩ cả đời cũng chẳng quyết được, Đường Kính Chi quyết định phải đánh vào đáy lòng hắn, ngâm:
- Quân bất kiến cao đường minh kính bi bạch phát, triêu như thanh ti mộ thành tuyết... ...
*
Tương Tiến Tửu, Lý Bạch ...
Soi gương, sương điểm bao giờ
Nối dài nghìn trượng, tóc chưa bằng sầu
Giả Lâm thường ngày háo sắc phong lưu, tiêu pha hoang phí, còn thích dẫn gia nô đi đánh nhau với người ta, đúng là một tên hoàn khố, có điều hắn chỉ ham vui ham chơi thôi, không bao giờ ức hiếp bách tính, nói ra thì bản tính của hắn không phải tệ.
‘quân bất kiến cao đường minh kính bi bạch phát, triêu như thanh ti mộ thành tuyết! ’
Miệng lẩm bẩm câu này, Giả Lâm đột nhiên nhớ tới phụ thân gần đây mỗi lần xem xong sổ sách, thường dùng tay đấm lưng mỏi, vẻ mệt mỏi lộ ra trong tích tắc đó làm lòng hắn quặn đau.
Phụ thân tuổi cao rồi, tóc điểm sương không biết tự bao giờ, mình không thể chỉ biết ham chơi như trước kia nữa.
- Được, ta đồng ý với điều kiện của đệ.
Giả Lâm cắn răng đồng ý.
Đường Kính Chi thấy Giả Lâm đồng ý rồi lòng mừng rỡ, khuyên được bằng hữu lạc lối quay về là chuyện cực tốt:
- Huynh cứ đợi ở đây, đệ ra đại sảnh thương lượng với Giả thúc.
Nói rồi Đường Kính Chi rời phòng, chỉ sợ gặp phải Giả Giang Thị, vén rèm thò đầu ngó quanh, không thấy nàng đâu, vắt giò lên cổ chạy bất chấp đám nha hoàn tròn mắt nhìn.
Giả Nam Sơn rất muốn biết làm sao nhi tử lại có thể làm ra chuyện hoang đường bậc đó, cho nên vẫn ngồi ở đại sảnh đợi, thấy Đường Kính Chi quay lại, vội đứng dậy hỏi:
- Hiền chất, cháu hỏi kỹ chưa, cái thằng nghiệt chướng kia vì sao lại làm chuyện ngu xuẩn đó.
Đường Kính Chi xua tay, bảo toàn bộ hạ nhân trong đại sảnh lui ra, lúc này mới ngồi xuống, đem sự tình đại khái kể cho Giả Nam Sơn nghe.
Giả Nam Sơn nghe xong không chửi mắng nữa, khẽ thở dài, mặt đầy thất vọng:
- Thằng nghiệt chướng đó quá quá dễ kích động, người ta chỉ kích cho vài câu thôi là nó đã thành ra như thế, bảo ta làm sao yên tâm giao gia nghiệp cho nó quản lý cho được.
Thấy Giả Nam Sơn không giận, mà chỉ buồn bã, Đường Kính Chi đoán nhất định là ông ta tuổi ngày một nhiều, ý thức được sức khỏe không được như xưa nữa, cho nên bắt đầu suy nghĩ tới việc nối nghiệp gia sản rồi, người tới tuổi nhất định mới có suy nghĩ này.
Người trẻ tuổi, hoặc là thấy sức khỏe mình còn tốt tuyệt đối không suy nghĩ tới chuyện này.