Chương 267: Tới thăm Giả gia

Do không phải phủ, đại môn Giả gia tuy rộng chừng hai trượng, nhưng sơn đen chứ không sơn đỏ, cổng tuy dài nhưng không được cao như cổng Đường phủ, mấy điều này Vương triều Minh Hà có quy định khắt khe, cũng không có sư tử đá oai phong đứng hai bên, không có hộ vệ cầm đao canh gác, chính vì vậy mới không thể khí phái bằng Đường phủ.

Đường Kính Chi khoát tay, hộ vệ đi tới nắm cái vòng sắt đập khẽ.

- Ai đấy?

Bên trong liền có người trung niên nam tử vọng ra.

Tiếp đó là "két" một cái, cánh cửa nhỏ trên cửa lớn mở ra, người trung niên kia thò đầu ra ngoài, ông ta tất nhiên không lạ gì Đường Kính Chi, vội quay đầu vào trong hét lớn:

- Hai tiểu tử kia, mau mở đại môn ra.

Rồi đi tới khom lưng cung kính hành lễ:

- Tiểu nhân bái kiến Đường nhị gia, ngài tới tìm thiếu gia nhà tiểu nhân à?

Đường Kính Chi tới đây chơi nhiều, cũng quen ông già canh cửa này tùy ý nói:

- Không ta tới tham lão gia nhà ngươi, Giả thúc có nhà không?

- Có có, cả lão gia và thiếu gia đều có nhà, mời Đường nhị gia vào.

Cửa lớn sau lưng mở rộng, ông gác cửa cũng khom mình đứng sang bên nhường đường:

Chẳng cần ai dẫn đường Đường Kính Chi vẫn tới được đại sảnh, tự nhiên sải bước đi vào, kiếm ghế ngồi xuống, hộ vệ Đường gia chia ra đứng gác hai bên cửa.

Không phải đợi lâu liền thấy Giả Nam Sơn mặc cẩm bào hoa lệ màu lục đi vào, mới tới cửa đã tươi cười chắp tay nói:

- Khách quý, khách quý, hôm nay ngọn gió nào thổi hiền chất tới đây thế?

Thái độ Giả Nam Sơn thay đổi so với lần trước là vì Đường Kính Chi giúp Giả gia có giao tình với Trịnh phủ, lại còn tác thành hai nhà hợp lực khai hoang.

Đường Kính Chi vội đứng dậy chắp tay đáp lễ:

- Giả thúc nói đùa rồi.

Hai người phân chủ khách ngồi xuống, nha hoàn xinh xắn đi tới pha trà rót nước.

- Kính Chi, cháu … Ôi chao! Nếu Lâm Nhi nó có một nửa bản lĩnh như cháu thì tốt quá rồi.

Giả Nam Sơn vốn định hỏi Đường Kính Chi tới có việc gì, nhưng thấy y tuổi còn trẻ hơn con mình, ngồi đó đường hoàng đĩnh đạc, toàn thân toát ra vẻ trầm ổn thậm chí có thể nói là lão luyện, không kìm được một tiếng thở dài.

Cùng là người, cùng do cha sinh mẹ đẻ sao lại chênh lệch nhau lớn thế?

Bỗng nhiên Giả Nam Sơn lại thở dài làm Đường Kính Chi chẳng hiểu ra sao, chẳng lẽ Giả Lâm lại làm chuyện gì khiến cha hắn giận sao?

Tạm gác lại mục đích chuyến viếng thăm này, Đường Kính Chi thấy cũng nên nói đỡ cho bằng hữu một câu:

- Giả thúc, Lâm đại ca tuy ham chơi một chút, nhưng mà đầu óc linh hoạt nạy bén, thêm vài năm nữa chững chạc hơn rồi chắc chắn không thua kém ai.

Y tuy ít hơn Giả Lâm bốn năm tuổi, lại lên giọng như huynh trưởng, có điều Giả Nam Sơn chẳng thấy có gì không ổn, vì Đường Kính Chi mười bốn tuổi đã gánh vác sản nghiệp trong nhà, y đủ tư cách nói những lời này.

Giả Nam Sơn mặt mày rầu rĩ lắc đầu:

- Ta chẳng hi vọng nó bằng được cháu, chỉ mong nó có đủ bản lĩnh trông coi sản nghiệp Gia gia là ta hài lòng rồi, không thì hi vọng nó sớm có con, ta dạy dỗ được cháu ta trước khi nhắm mắt ...

- Giả thúc ...

Đường Kính Chi định nói nữa nhưng Giả Nam Sơn gạt tay cắt ngang:

- Đừng khuyên ta nữa, nó là con ta, ta chẳng hiểu sao, ài, cái thằng nghiệt chướng đó.

Nhìn khuôn mặt sa sút của Giả Nam Sơn, Đường Kính Chi cũng thương thương, lên tiếng hỏi nguyên nhân, nếu như Giả Lâm không làm chuyện gì thái quá đã chẳng làm phụ thân hắn giận thành thế này, vì chuyện hắn háo sắc đâu phải ngày một ngày hai nữa, việc gì giờ mới giận như thế.

Giả Nam Sơn biết nhi tử và Đường Kính Chi quan hệ cực tốt nên không dấu diếm, đem chuyện hay ho mà Giả Lâm làm hôm qua kể ra, càng nói mặt càng tím tái.

Nghe Giả Nam Nam Sơn kể xong, Đường Kính Chi cười không nổi.

Thì ra từ sau khi Đường Kính Chi đưa ra cho Giả Lâm chủ ý muốn hắn cùng Trịnh gia khai hoang, Giả Lâm dồn hết tinh thần vào việc này, trong quá trình đó Giả Lâm biểu hiện rất tốt, khiến Giả Nam Sơn hiểu lầm nhi tử của mình cuối cùng cũng tỉnh ngộ rồi, biết đặt tâm tư vào chuyện làm ăn, liền cho phép hắn có thể tùy ý rút tiền từ cửa hiệu trong Lạc thành, chỉ cần không quá 2000 lượng thì chưởng quầy không cần báo cho ông.

Mấy ngày đầu Giả Lâm vì tự mình hoàn thành được một vụ mua bán lớn đúng là nổi lên hứng thú lớn với chuyện làm ăn, gần như ngày nào cũng chạy tới các cửa hiệu, nghĩ cách làm sao kiếm được nhiều lợi nhuận hơn, nhưng hắn mới bước vào nghề, kiến thức không, kinh nghiệm không chỉ dựa vào may mắn còn làm được một vụ chứ đâu dễ dàng đến thế?

Vì vậy chẳng bao lâu không nghĩ được cách nào, Giả Lâm bị đả kích, nhiệt tình với chuyện làm ăn giảm mạnh.

Rồi tới hôm kia chứng nào tật nấy Giả Lâm như mọi ngày, tới Yên Vân Các uống rượu.

Giả Nam Sơn biết nhi tử tự cho mình là phong lưu, khoái cái món này, cho nên thường ngày tuy có đánh có mắng, nhưng cũng không nhất định phải sửa cái thói xấu này, thực ra cũng có cái nguyên nhân của nó, con người bất kể làm việc gì cũng cần quá trình từ nơn nớt tới thành thục, nên nam nhân của đại tộc thường dung túng chuyện nam nữ, có khi 14, 15 tuổi là trưởng bối chủ động cho nếm mùi đời rồi, tránh sau này lớn lên còn ngây ngô xử lý chuyện trong gia tộc bị người ta nắm lấy điểm yếu này mà dắt mũi.

Giả Lâm tất nhiên cũng được đào tạo như thế, có điều ông ta không ngờ rằng đứa nhi tử bảo bối tối hôm trước vì túi rủng rỉnh tiền một đêm ném đi hơn nghìn lượng bạc.

Cho dù Lưu Vân Các là nơi khá cao cấp trong chốn phong nguyệt ở Lạc Thành, cô nương tiếp rượu chỉ mất ba lượng mà thôi, một vài kỹ nữ có chút danh tiếng, chọn lấy ả đẹp nhất cũng tuyệt đối không quá 100 lượng, hơn 1000 lượng bạc, vậy hắn phải gọi bao nhiêu nữ nhân bồi rượu mới đốt hết được.

Thế còn chưa hết, Giả Lâm không ngờ vì đánh cược với người ta, nói muốn bỏ ra 8888 lượng bạc, mau lấy Đỗ Thi Thi thị nữ thiếp thân của Đỗ Phiêu Phiêu hoa khôi hàng đầu Lưu Vân Các, còn giấy trắng mực đen ký tên đảm bảo với người đánh cược.

Tối hôm đó Giả Lâm say lướt về tới nhà, đem chuyện này nói cho Giả Nam Sơn nghe, Giả Nam Sơn vừa nhen lên chút hi vọng vào nhi tử, bị hiện thực bóp tắt một cách tàn nhẫn.

Không nói một lời, ông gọi ngay hạ nhân tới giữ chặt lấy Giả Lâm, đích thân chấp hành gia pháp, đánh cho Giả Lâm một trận, cho tới bây giờ Giả Lâm còn nằm trên giường chưa bò dậy được.

- Giả thúc, vết thương của Lâm đại ca không sao chứ?

Đường Kính Chi thực sự không biết phải khuyên nhủ Giả Nam Sơn ra sao nữa, chuyến này Giả Lâm thực sự là quá đáng lắm rồi.

- Cái thằng nghiệt chướng, chết càng tốt.

Chuyện đã qua hai ngày, nhưng nhắc tới nhi tử, Giả Nam Sơn vẫn không nén nổi giận.

Đường Kính Chi cười khổ:

- Giả thúc, mặc dù Lâm đại ca thường ngày đúng là có hơi phong lưu một chút, nhưng làm việc vẫn có chừng mực, thúc không hỏi huynh ấy xem bên trong có uẩn khúc gì không à?

Giả Nam Sơn hậm hực nói:

- Lúc đó ta sắp giận hộc máu rồi, còn tâm tình nào mà hỏi có ẩn tình hay không? Chắc là hôm đó nó uống nước đái ngựa nên quân mất bản thân là ai.

Thấy Giả Nam Sơn nói thế nhưng sắc mặt hoàn hoãn dần, Đường Kính Chi đoán, nhất định là Giả Nam Sơn quá giận không hỏi trắng đen đã đánh con một trận nát đít, sau đó tuy ý thức được có chuyện bất thường, nhưng không bỏ thể diện xuống để hỏi được, cho nên mới đem chuyện này nói cho mình, ý muốn mình hỏi giúp một phen.

Giả Lâm có thể nói là hảo hữu duy nhất của Đường Kính Chi, hiện hắn bị thương, Đường Kính Chi tất nhiên phải đến thăm một phen, còn ẩn tình ra sao mà lại làm chuyện hoang đường như thế, cũng phải hỏi cho kỹ càng.

- Giả thúc, cháu muốn tới hậu viện thăm Lâm đại ca, không biết có tiện không?

Đường Kính Chi nói rồi đứng dậy.