Chương 263: Cuộc đời Lão Vương

Lão Vương cười mắng, chẳng hề giận bị trêu ghẹo:

- Hôm đó ta uống hơi nhiều cho nên quên mất chuyện kia, đến tối hôm sau liền đền bù, ta còn nhớ rất rõ tức phụ ta trách ta đêm động phòng không làm lễ Chu Công với nàng, cho nên nàng không cho ta đụng vào, sống chết cũng không cho, nhưng nàng sao khỏe bằng ta được? Thế là chẳng bao lâu đã bị ta chinh phục rồi, chậc chậc, cảm giác lần đầu tiên, đúng là khỏi phải nói.

Nạn dân xung quanh đa phần đã lấy vợ, gật gù tỏ ý rất tán đồng, mấy tiểu tử ít tuổi thì chẳng hiểu cảm giác đó là gì, sao lại khỏi phải nói.

Ngọc Nhi nghe tới đó thì mặt đỏ dừ, khóe mắt liếc nhìn Đường Kính Chi ở phía đối diện, thấy y cười xấu xa mắt còn nhìn mình chằm chằm, tức tối muốn trừng mắt lên với y, chẳng hiểu sao không làm nổi, quay đầu sang một bên.

- Vậy tư vị cô nương ở nhà chứa thế nào.

Một ông già tuổi trên năm mươi đột nhiên hỏi, dứt lời thấy cả đám người ngó mình lom lom, ngượng ngịu ho khù khụ che dấu.

Người khác bảo:

- Xem chừng tức phụ của ông tính cũng cương, có nàng ở đó ông làm sao dám tới nhà chứa tìm cô nương? Không tin, nhất định là ông bốc phét rồi.

Đêm động phòng hoa chúc không bị phá thân, liền giận dỗi không cho tướng công động vào, từ đó nhìn ra nữ nhân đó tính cách khá dữ, nhiều nạn dân luôn mồm phụ họa.

Lão Vương thấy mọi người không tin, vội nói:

- Tức phụ của ta đúng là tính khá dữ dằn, có điều tiến môn được ba mùa đông, nàng vì khó sinh mà qua đời.

Dứt lời mặt Lão Vương buồn bã chừng như nhớ về thê tử đã mất, mọi người cũng im lặng.

Vốn sắp được làm cha rồi, kết quả cả vợ và con đều không còn, dù là ai gặp chuyện này cũng là đả kích vô cùng đau đớn, có điều Lão Vương hiển nhiên là người lạc quan, mặt chỉ thoáng ảm đạm rồi mau chóng điều chỉnh lại:

- Phải nói các nàng trong nhà chứa tư vị không tệ.

Nhắc lại đề tài cô nương ở nhà chứa, đám nạn dân lại trở nên háo hức, phải biết người ở đây đều quanh năm bán mặt cho đất bán lưng cho trời, sống khốn khó, ăn chưa đủ no tiền đâu ra mà đi nhà chứa tìm tỷ muội giải sầu, ai nấy mắt to mắt nhỏ nhìn Lão Vương.

- Nói mau, rốt cuộc tư vị ra làm sao?

- Lão Vương, nói đi, đừng làm người ta thèm nữa.

Nạn dân thấy Lão Vương ngậm miệng thì có người còn bực tức phun ra mấy câu chửi tục tĩu, đương nhiên kẻ đầu têu luôn là Từ Thức.

Lão Vương cười ha hả nói:

- Nói tới tỷ muội nhà chứa à, làm người ta thèm nhất là người trắng này, da non này, choa, cởi sạch y phục rồi cứ như bông tuyết mùa đông, sờ vào cứ trơn trơn là, còn mềm nữa, khỏi nói sướng tới chừng nào. Còn nữa các nàng lớn gan, phóng đãng, chỉ cần ngươi có tiền, cả đêm nàng dinh tới ngươi không xuống. Đến ngày hôm sau, hô hô hô, đảm bảo chân nhũn ra, tới ruộng chẳng còn làm ăn gì được nữa, ấy là cả đêm ngươi không cần nhúc nhích một ngón tay chỉ việc nằm tận hưởng rồi đấy.

Nói tới câu cuối giọng Lão Vương vống lên, còn vung chân vung tay, nạn dân cười rầm trời, lúc này Lão Vương đứng giã đám đông, như thuyết thư tiên sinh vậy.

Từ Thức cười ha hả:

- Lão Vương ông thật là dại, thế đâu phải ông sướng mà là người ta sướng, ông rõ ràng chỉ là công cụ cho mấy nàng đó phát tiết, đã thế lại còn mất tiền.

Lão Vương bị Từ Thức trêu mấy lần, tức khí hầm hầm nói:

- Ngươi có muốn nghe không, không nghe xéo chỗ khác cho ta.

- Nghe, nghe nghe.

Từ Thức giơ tay đầu hàng:

- Còn tiểu quả phụ thì thế nào.

- Đúng thế, tư vị tiểu quả phụ ra sao?

Nạn dân lúc này hứng bừng bừng, hai người này giọng khàn khàn, rõ ràng nghe tới mê rồi.

- Cái đó hả?

Lão Vương khép mắt lại, tặc lưỡi liên hồi:

- Còn nhớ năm đó ta mười bảy tuổi, một hôm từ ruộng về, liền thấy Triệu quả phụ có vẻ bị bệnh ngã trước cổng nhà, ta đi tới hỏi mới biết nàng đã mấy ngày không có gì bỏ bụng rồi, hơn nữa còn bị cảm nữa.

Ông ta than dài:

- Vì năm ngoái ruộng thu hoạch không tệ, cho nên ta vội vàng về nhà lấy ít bánh bao cho nàng ăn, còn mời cả y sư trong thôn bắt mạch kê đơn cho nàng ...

- Vậy đêm đó ông liền bò lên giường Triệu quả phụ à?

Một anh chàng ít tuổi chen ngang:

Lão Vương đá hắn một cái:

- Đùa à, có cái bánh bao với một thang thuốc mà mò lên giường người ta được? Trên đời đâu ra chuyện ngon lành thế?

- Ha ha ha ha, đúng thế, không có đâu tiểu tử.

- Này tiểu tử, có phải nhìn trúng quả phụ nhà nào nên định học theo không?

Mọi người cười vui vẻ không quên trêu chọc vài câu làm anh chàng ít tuổi kia xấu hổ nín luôn, không dám hỏi han nữa.

Kẻ đó là Bành Việt, một “chiến hữu” khác của Đường Kính Chi.

Biết bằng hữu da mặt mỏng, Từ Thúc lên tiếng giải vây:

- Vậy rốt cuộc ông có bò lên được giường Triệu quả phụ không?

- Hà hà, nói ra cũng thật khéo, tên y sư hôm đó ta mời về kê đơn bốc thuốc cho Triệu quả phụ đó, hắn nhìn trúng mỹ sắc của nàng, hôm sau mò tới quấy nhiễu người ta, Triệu quả phụ chân yếu tay mềm, trong nhà không có nam nhân, đâu sao nổi hắn? Cuối cùng không còn cách nào khác phải đến nhờ ta.

Lão Vương ưỡn ngực oai hùng nói:

- Con người ta được cái thẳng tính, không chịu nổi người hiền lành bị bắt nạt, sau khi nghe nàng kể khổ, không nói một lời xách cuốc đuổi tên y sư đó, nếu chẳng phải hắn nhanh chân ta đập gãy cái chân chó của hắn rồi.

- Hay! Lão Vương làm đúng.

- Phải rồi, bắt nạn quả phụ đâu đáng mặt nam nhi.

- Người ta sống đâu dễ, ta mà gặp tên y sư đó dứt khoát cũng làm như Lão Vương.

Nạn dân lớn tiếng khen ngợi:

Được tán dương mặt Lão Vương càng hếch tận trời, cứ như tướng quân đánh thắng trận trở về.

Đợi tiếng hò hét dần lắng xuống, Lão Vương đổi sang bộ mắt rất gian nói:

- Từ ngày hôm đó trở đi Triệu quả phụ liền có thiện cảm với ta, về sau chẳng tìm bà mai, chuyển tới ở với ta luôn.

Rồi lên giọng dạy đời:

- Cho nên sau này mọi người gặp phải chuyện như thế phải trượng nghĩa ra tay mới được, nữ nhân mà, đều thích anh hùng, ngươi ra tay lúc nàng cần nhất, nàng sẽ ghi nhớ cả đời.

- Nữ nhân đi cùng ông chính là Triệu quả phụ sao?

Từ Thức đã từng thấy Lão Vương ở cùng một nữ tử với hai đứa bé liền hỏi:

Lão Vương đột nhiên mặt thất thần, vẻ phấn khích mất hết, mắt nhìn xa xăm, làm Đường Kính Chi và nạn dân linh cảm được có chuyện chẳng lành.

Lão Vương rất có duyên với nữ nhân, nhưng nữ nhân theo ông ta, toàn hồng nhan bạc mệnh.

- Ưu điểm của tiểu quả phụ là cơ thể đầy đặn, nhìn một cái thôi là người bốc lửa rồi, hơn nữa các nàng đa phần ngoài lạnh trong nóng, ban ngày thì nghiêm chỉnh đoan trang, nhưng đếm đêm ngươi không làm nàng thỏa mãn, nàng không cho ngươi ngủ ...

Lão Vương gượng cười, giọng cứ như của người khác, cũng không nói cuối cùng Triệu quả phụ ra sao.

Nét mặt Lão Vương rất biểu cảm, mọi người đều nhận ra bi thương trong đó, cho nên chỉ cười xòa cho qua chuyện, cả Từ Thức hay pha trò cũng không nhẫn tâm xát muối vào vết thương của người ta.

Lão Vương thấy không khí trầm xuống, vỗ tay lấy lại tinh thần nói lớn:

- Thế nào, thấy Lão Vương ta không lừa mọi người chữ, nữ nhân đúng là mùi vị rất khác nhau.

- Vậy ông thích mùi vị nữ nhân kiểu nào nhất?

Có người cười khì khì hỏi ngay, hiển nhiên đây là hứng thú muôn thủa của nam nhân, mắt Đường Kính Chi bất giác sáng lên, nhìn Lão Vương không chớp.

Ngọc Nhi thấy thế thì hậm hực dậm chân, chỉ muốn xông ra đánh cho tên chết tiệt Lão Vương kia một trận.

*

Đây chỉ là đoạn ngắn, Lão Vương là nhân vật phụ, nhưng là một trong nguyên nhân quan trọng khiến mình quyết định dịch truyện này.