Chương 260: Thanh Trúc Viện

Trương Thiếu Kiệt nghe mấy câu đầu tưởng chừng trời long đất lở, 1000 lượng bạc! Tuyết Sâm! Chẳng lẽ là vì nó .. Lòng chua xót, làm hắn không còn nghe thấy những lời sau đó của Vương Mông nữa, chỉ gật đầu, Vương Mông tưởng hắn nghe mình, vui vẻ không thôi.

Trò chuyện trong phòng cùng Vương Mông một lúc thì Vương Điền Thị quay trở lại, có điều lần này ả không dùng chân đạp cửa nữa, mà khẽ ho mấy cái, nghe bên trong có người đáp lời mới yểu điệu đi vào:

- Lão gia, phòng của Thiếu Kiệt đã dọn dẹp xong, để thiếp thân đưa Thiếu Kiệt đi xem qua.

Vương Điền Thị cười rất đúng mực, trông cứ như một nữa tử hiền lương thục đức, đang quan tâm tới vãn bối, song Vương Mông sớm đã nhìn thấu bộ mặt thật của ả rồi, sao có thể bị vẻ ngoài che mắt?

Chẳng qua dù sao hắn chưa thể đụng vào ả, vả lại đã quyết sớm muộn gì cũng giết ả nên làm bộ không hiểu ả có mưu đồ gì, nói:

- Thiếu Kiệt, phòng đã dọn dẹp xong, ngươi theo chuyết kinh đi xem thế nào, nếu không vừa ý thì lại đổi.

- À, vâng ...

Trương Thiếu Kiệt ngơ ngơ đáp một câu rồi đi theo Vương Điền Thị.

Bóng lưng Vương Điền Thị vừa rẽ qua cánh cửa, mặt Vương Mông liền tối sầm lại, đợi một lúc khẽ vỗ tay, một nam tử áo xanh lách người vào phòng.

- Con tiện nhân kia an bài Trương Thiếu Kiệt ở đâu?

Giọng Vương Mông lạnh tới mức có thể làm nước sông đóng băng.

Nam nhân áo xanh đáp rất ngắn gọn:

- Thanh Trúc Viện.

"Rầm!" Vương Mông vỗ mạnh xuống bàn, ngực phập phồng vì tức giận, mất rất lâu hắn mới thở đều lại được, trâm giọng nói:

- Theo sát Trương Thiếu Kiệt cho ta, nếu hắn giữ bổn phận, bản quan cho hắn tiền đồ gấm vóc, nhưng nếu hắn làm chuyện không nên làm ...

Nói tới đó mắt Vương Mông nheo lại ánh lên vẻ hung ác.

- Chuyện này? Chủ nhân, Trương Thiếu Kiệt võ nghệ trên nô tài, nô tài e không bám sát được.

Nam tử áo xanh bình thản nói:

- Ồ!

Vương Mông vừa rồi bị ghen tuông làm loạn trí, được nhắc nhở mới nhớ ra, hắn sở dĩ đưa Trương Thiếu Kiệt về phủ ở không phải vì đối phó với ả Ngọc di nương kia hay sao?

Chẳng ai thích bị ngầm theo dõi giám thị cả, Vương Mông suy nghĩ, tránh Trương Thiếu Kiệt phát giác sinh nghi, nói:

- Vậy sau này ngươi chỉ cần theo dõi hắn trong phủ là được, ngàn vạn lần đừng để hắn phát hiện ra.

- Vâng!

Nam tử áo xanh đáp lời, chớp mắt cái lui ra khỏi phòng.

Trương Thiếu Kiệt lòng phiền muộn rối bời, cứ mơ mơ hồ hồ theo sau Vương Điền Thị, một lúc sau tới Thanh Trúc Viện cách hậu viện gia chủ không xa.

Thanh Trúc Viện vì xung quanh trồng nhiều trúc xanh biếc mà có cái tên này, diện tích khá lớn, trừ bảy tám sương phòng còn có một hoa viên nhỏ, nơi này vốn Vương Mông chuẩn bị cho trưởng tử lấy vợ, hiện bị Vương Điền Thị dùng lấy lòng Trương Thiếu Kiệt.

"Két!" Một tiếng, Vương Điền Thị phẩy tay đuổi hết nha hoàn bên cạnh lui, đích thân mở cửa chính phòng, cùng cách cửa mở ra, bên trong đồ gia dụng xa hoa, sàn nhà bóng loáng, cùng bức tranh thủy mặc lớn treo trên tường vừa nhìn đã có thể nhận ra giá không rẻ lọt vào mắt Trương Thiếu Kiệt.

Trương Thiếu Kiệt từ nhỏ học võ, trong nhà tuy khá giả, nhưng chưa bao giờ được ở trong gian nhà sang trọng đẹp đẽ thế này.

- Thiếu Kiệt, mau vào đây.

Vương Điền Thị thấy Trương Thiếu Kiệt hoa mắt bởi trang trí ở nơi này, lòng thầm mừng rỡ, vẫy tay gọi:

- Vâng.

Trương Thiếu Kiệt hồi phục tinh thần, nhận ra mình thất lễ mặt đỏ lên, Vương Điền Thị nhìn thấy càng thích vô hạn.

Than niên da mặt mỏng càng dễ mắc câu hơn nam tử lão luyện.

- Thiếu Kiệt thấy nơi này ra sao? Có vừa mắt không?

Vương Điền Thị đi tới, nụ cười có chút lả lơi:

Trương Thiếu Kiệt cuống lên lùi lại một bước, đây là thê tử của thủ thành đại nhân, hắn không dám khinh nhờn, vội chắp tay thi lễ:

- Bẩm phu nhân, nơi này quá xa xỉ, mong phu nhân cho tại hạ một tiểu viện đơn sơ hơn.

- Không xa xa, không xa xỉ một chút nào cả, chỉ có gian phòng như thế này mới xứng với thân phận của Trương công tử.

Vương Điền Thị cầm khăn lụa khẽ giơ lên, cổ tay trắng ngần hiện ra, xoay người tại chỗ một vòng, mái tóc xõa ngang lưng, eo thon yểu điệu đong đưa cực kỳ mê hồn, ả vốn đã đẹp, lúc này càng thể hiện trọn vẹn phong tình thục nữ.

Trương Thiếu Kiến thoáng sững sờ rồi vội cúi đầu xuống.

Vương Điền Thị từ khi còn đợi không khuê phòng đã sinh hoạt không biết kiểm điểm, có đồn đại mập mờ về chuyện phong lưu cùng nhiều nam tử.

Về sau bị gả cho Vương Mông, ả chê cái mặt sơn dương của Vương Mông quá xấu xỉ, không cho Vương Mông chạm vào người mình, rồi uất ức, ả liền quyến rũ gia đinh trong phủ như một cách trả thù đời, rồi những gia đinh đó từng kẻ từng kẻ một bị ngầm bị trừ khử, khiến những gia đinh khác trong phủ sinh lòng cảnh giác, không dám dan díu với ả, ả không chịu nổi tịch mịch, phải mò lên giường Vương Mông, nhưng lần nào cũng tắt hết đèn nếu không không chịu nổi khuôn mặt đó.

Tâm lý lẫn sinh lý của nam nhân, Vương Điền Thị đều khá am hiểu.

Vừa nhìn vẻ bối rối của Trương Thiếu Kiệt là biết chàng trai trẻ tuấn tú này đã bị cơ thể ả thu hút rồi, có điều ả không tranh thủ tiến tới, mà chuyển người đi tới bên cạnh bàn, thuần thúc rót nước pha trà.

- Thiếu Kiệt, dựa theo tuổi mà tính, thiếp thân có thể làm trưởng bối của ngươi rồi, hay là sau này ngươi gọi ta một tiếng di mẫu, được không?

Hành động và lời nói của ả hoàn toàn trái ngược nhau, làm Trương Thiếu Kiệt ngớ ra, do dự nói:

- Thảo dân không dám leo cao.

- Cái gì mà leo cao với chả leo thấp, Thiếu Kiệt võ nghệ cao cường, chỉ cần kiếm được một chỗ dựa, còn sợ sau này lại chẳng bay cao vun vút hay sao?

Vương Điền Thị cầm chén trà lên, eo hong đu đưa như rắn, đi tới trước mắt Trương Thiếu Kiệt:

Mùi hương cơ thể nữ nhân khiến Trương Thiếu Kiệt đỏ mặt, do còn cách Vương Điền Thị khá xa, ả không có hành động gì quá vượt quy củ, Trương Thiếu Kiệt không từ chối, hết sức thận trọng nhận lấy chén trà.

Cho dù hắn đã rất cẩn thận rồi nhưng vẫn khẽ chạm vào ngón tay mềm mại của Vương Điền Thị.

Vương Điền Thị khẽ "á" một cái rụt nhanh tay lại, thẹn thùng đỏ mặt, cứ như vừa rồi hai người vô tình chạm tay vào nhau thật, vẻ thiếu nữ bẽn lẽn đó phối hợp với thân thể uốn lượn của ả, tức khì khiến trong lòng Trương Thiếu Kiệt như có mèo cào.

Vương Điền Thị lúc này má đỏ hây hây, dáng vẻ muốn nói lại thẹn, tức thì như trẻ thêm mấy tuổi, như quay về thời thiếu nữ, làm Trương Thiếu Kiệt bỗng nhiên nhớ lại mấy ngày trước giao thủ với Âm Lôi, Âm Lôi tâm phục khẩu phục chuốc rượu cho hắn xong rồi ép hắn tới Lệ Xuân Viện, cô nương đêm đó bồi tiếp hắn cũng õng ẹo như thế, vừa động lòng người, lại phóng đãng vô cùng.

Có điều dù sao Trương Thiếu Kiệt là người luyện võ, tâm tính rất kiên định, vội chuyển ánh mắt đi, nhìn sang chỗ khác, để che dấu vừa rồi thần thất, nâng chén trà lên đổ mạnh vào miệng.

Vương Điền Thị câu dẫn vô số nam nhân, hành động của y sao qua được mắt ả.

Có điều Vương Điền Thị không cợt nhả bóc trần, mà làm như không hề nhìn thấy, xoay người lại thong thả đi tới bên cạnh bàn.

Không cần đối mặt với Vương Điền Thị nữa, Trương Thiếu Kiệt lớn gan hơn, đưa mắt nhìn bóng lưng của ả, mới phát hiện ra cặp mông tròn đong đưa kia hấp dẫn chết người.

Vương Điền Thị cứ như mọc mắt sau lưng, hơi vặn sườn lại, ném sang phía này một cái lườm, làm Trương Thiếu Kiệt giật mình quay đầu đi làm bộ đang nhìn ngó quanh phòng.