Chương 258: Sư tử Hà Đông

Lúc này Âm Lôi từ cổng thảnh chạy ra, còn không ngừng làu bàu với Trương Thiếu Kiệt ở bên cạnh:

- Vừa rồi đệ chạy đi đâu thế, sao thoảng cái không thấy tăm hơi đâu cả?

Trương Thiếu Kiệt chỉ ậm ừ cho có, ánh mắt cứ dõi theo phía Đường Kính Chi vừa đi có chút bần thần.

Mặc cho tuấn mã thỏa sức tung vó lao đi như bay, trong lòng Đường Kính Chi đột nhiên dâng lên hào tình tráng chí, từ lúc tới đây y lúc nào cũng phải thấp thỏm đề phòng đám Điền Cơ Vương Mông, lần này xỉ nhục hắn một phen ngay trước mặt, lòng cực kỳ sảng khoái.

Hơn hai mươi kỵ sĩ như một đám mây đen, bay vùn vụt về phía mảnh đất hoang.

Ước chừng nửa canh giờ sau mọi người tới nơi, Đường Kính Chi nhìn mấy trăm căn nhà mới dựng lên trước mắt lòng kinh ngạc hết sức, y không ngờ chỉ có một ngày thôi mà nạn dân có thể dựng được nhiều nhà như thế.

Ngọc Nhi cũng ngạc nhiên, nếu các nạn dân có thể giữ được tốc độ này, đoán chừng không tới mười ngày tất cả đã có nhà mới để ở.

Hết đấm ngực lại xoa lưng, bóp nhân trung, tốn công hồi lâu Vương Mông mới tỉnh lại, lờ đờ mở hai mắt ra, run run được mọi người dìu đứng dậy, từ khi lên làm thành thủ Lạc thành, đây là lần đầu hắn bị người ta xỉ nhục như thế.

Với thân phận đường đường quan lớn ngũ phẩm như hắn bị một tên chân trắng uy hiếp ngay trước mặt, mất hết thể diện rồi.

- Đại nhân, ngài không sao chứ?

Âm Lôi tới chậm mất nửa bước, không được thấy cảnh Đường Kính Chi "cậy thế khinh người" vừa rồi.

Vương Mông lắc đầu, yếu ớt hỏi:

- Sao giờ ngươi mới tới?

Cho dù giọng Vương Mông không lớn, nhưng Âm Lôi nghe ra vẻ bất mãn trong đó, sợ cấp trên hiểu lầm, vội giải thích:

- Bẩm đại nhân, hạ quan sau khi nghe thủ hạ báo cáo tin tức liền đi tìm Thiếu Kiệt, cho nên bị trễ mất một lúc.

Trương Thiếu Kiệt chưa hoàn toàn nhậm chức, trên người không có nhiều tiền, mấy ngày qua ở lại một khách điếm trong thành.

Nhắc tới Trương Thiếu Kiệt, Vương Mông tâm tư xoay chuyển, lần trước quyên tiền ở Thiên Lý Hương bị Ngọc Nhi bỡn cợt làm bẽ mặt, khi đó hắn từ miệng Âm Lôi biết được nữ tử đó võ nghệ phi phàm.

Lần này hắn vừa mới đụng tới Đường Lễ Chi thì Đường gia lập tức bắt con hắn, cho nên hắn đoán chắc là Ngọc Nhi ra tay, mà bên cạnh hắn hiện không có tên hộ vệ nào võ công vượt quá Âm Lôi, mắt đảo một vòng, nói:

- Thiếu Kiệt, dù sao ngươi cũng chưa co chỗ ở, không bằng tạm thời ở chỗ bản quan đi.

Trương Thiếu Kiệt lúc này rõ ràng tâm trí để đi đâu, thần sắc hoang mang, chẳng biết có nghe rõ không chỉ thuận miệng đồng ý.

Không sai được, chính là nàng, sao nàng lại ở đây, quan hệ giữa nàng và Đường Kính Chi là như thế nào?

Nghe Trương Thiếu Kiệt đồng ý rồi Vương Mông nhẹ nhõm hẳn, sau này có hắn ở bên bảo hộ sẽ an toàn hơn nhiều.

Thấy Vương Mông dần khôi phục lại sắc mặt bình thường, người xung quanh vội khiêng Vương nhị công tử toàn thân thương tích về tìm y sư chữa trị, mấy vết thương đó trông quá hãi hùng, không khéo để lại mầm bệnh.

Ám vệ Đường gia nghe lệnh bên trên truyền xuống thì không nương tay chút nào, vị Vương nhị công tử này không nằm trên giường tám mươi một trăm ngày thì không mong xuống giường đi lại được.

Cha con Vương Mông được đưa lên kiệu mềm, do gia đinh trẻ lực lưỡng khiên nhanh về phủ, y sư được gọi tới xem mạch cho Vương Mông, còn chưa kịp lui ra thì cửa gỗ khắc hoa "rầm" một cái bị người ta đá văng, tiếp đó một phụ nhân tuổi chừng trên ba mươi đi vào.

Đó chính là Vương Điền Thị, bình thê của Vương Mông.

Vương Điền Thị xuất thân quan gia, từ nhỏ ăn sung mặc sướng, lại có vài phần tư sắc, cho nên trông trẻ hơn tuổi khá nhiều, có điều lúc này hai mắt ả phun lửa, mặt mày hung dữ, chẳng hề có chút vẻ điềm tĩnh nhã nhặn của tiểu thư nhà quan.

Vừa mới bước qua ngưỡng cửa, Vương Điền Thị đi xăm xăm tới trước mặt Vương Mông, chẳng thèm bận tâm trong phòng có người ngoài, chỉ mặt Vương Mông chửi:

- Giỏi cho tên vô dụng, ngay trên địa bàn của mình mà để người ta ức hiếp cho như thế, tôi hỏi ông, là kẻ nào bắt cóc con tôi, đánh nó thành ra như thế.

Thấy trước mặt bao người mà thê tử chẳng giữ thể diện cho mình, Vương Mông vừa xấu hổ vừa tức tối, mặt hết xanh sang trắng, hết trắng sang đỏ, như con tắc kè. Vị y sư kia bắt mạch xong thấy thủ thành đại nhân không có gì đáng ngại, vội co cẳng chạy mất dép, Trương Tú và Âm Lôi chẳng lạ gì con sư tử Hà Đông này nên âm thầm chuồn luôn, trong phòng còn lại mỗi một mình Trương Thiếu Kiệt.

Vốn Trương Thiếu Kiệt tâm sự ngôn ngang chẳng để ý gì tới chuyện xung quanh, bỗng nhiên nghe thấy tiếng quát tháo, mới đứng ngây ra tại chỗ, sao trong hậu viện Vương đại nhân lại đâu ra một nữ nhân đanh đá như thế này?

Vương Mông không chịu nổi quát:

- Gào cái gì mà gào, không phải con nàng còn sống sờ sờ ra đấy à?

- Ta nhổ vào.

Vương Điền Thị không ngờ nhổ nước bọt vào mặt Vương Mông thật, rít lên:

- Cái đồ bạc bẽo, tôi biết ngay mà, ông chỉ mong cho mẹ con tôi chết sớm, sau đó để cho hai đứa tạp chủng kia kế thừa gia sản, có phải thế không?

- Nàng, nàng nói bậy bạ cái gì đấy?

Vương Mông vội vàng giơ tay áo lên lau mặt, cùng lúc đó lại thấy đầu đau đớn, thì ra Vương Điền Thị nổi khùng, nhổ bãi nước bọt thấy chưa hả, nên xông tới túm tóc Vương Mông vừa cào vừa đấm, trên mặt hắn tức thì có mấy vết máu xước xát.

Vương Mông chỉ có gan chửi nhau với ả chứ không dám đánh, nếu không để trên người ả có dấu vết gì nhất định sẽ chạy tới chỗ Điền Cơ cáo trạng.

Khi đó không đơn giản chỉ là bị chửi bới một trận.

- Úi cha, nàng dừng tay, dừng tay đã, từ từ nghe ta giải thích.

Vương Mông thoáng bất cẩn bị ả tóm lấy chòm râu dê, đau tới chảy nước mắt, thế là vứt hết thể với chả diện, mở miệng cầu xin.

Vương Điền Thị không nghe, mồm chu tréo:

- Lão nương không nghe ngươi giải thích, nhi tử bị đánh thành ra như thế, lão không ra ngoài bắt kẻ gian trả thủ cho nhi tử mà trốn vào đây nằm nghỉ, lão nói xem, trong lòng lão có còn coi Dự Nhi là nhi tử không? Hay trong mắt lão chỉ có hai tên tiểu tạp chùng kia thôi?

- Tiểu tạp chủng với không tiểu tạp chủng cái gì, bọn chúng đều là nhi tử của ta, đều là thịt trên người ta cắt xuống.

Vương Mông lấy hai tay che mặt né trái né phải, mặc cho ả đánh lên người, cái mặt này phải giữ nếu không hắn còn đi gặp ai được nữa.

- Ta, ái ..

Vương Điền Thị còn định đánh chửi tiếp thì cổ tay phải nhói đau, thì ra Trương Thiếu Kiệt thấy ngứa mắt đi tới tóm lấy tay ả ...

- Mù mắt ...

Vương Điền Thị sau khi đi vào cũng phát hiện ra trong phòng có người ngoài, có điều ả nghĩ mình ra tay thì bọn họ phải biết điều lui ra, không ngờ có tên mù mắt tới ngăn cản, lại còn dám bóp tay ả bị đau, định quay lại chửi cho một trận nhưng chỉ nói được hai chữ thì nín bặt.

Hai mắt ả sáng lên, oa, đúng là một công tử ca tuấn lãng.

Chỉ thấy Trương Thiếu Kiệt người mặc bộ quần áo võ sĩ màu trắng, chân mang giày da màu đen ống cao, lưng hổ eo gấu, đầy mê lực nam tính, mắt sao mày kiếm, trán cao rộng, hai môi hợp thành một đường, có vẻ tự phụ và kiêu ngạo, làm Vương Điền Thị nhìn chỉ hận không thể lập tức sà vào lòng.

Vương Mông thấy thê tử dừng tay, bỏ hai tay che mặt ra, nhìn thấy Vương Điền Thị ánh mắt mê ly nhìn Trương Thiếu Kiệt không chớp, trong lòng tức thì nổi giận.

- Khụ, còn không mau buông tay ra.

Nghe thấy tiếng ho, Vương Điền Thị vội buông tay ra, cơn giận trên mặt biến mất, đổi thành dáng vẻ đoan trang thục nữ.

Trương Thiếu Kiệt cũng lùi lại một bước, kéo dãn khoảng cách giữa hai người.