Chương 245: Đêm không ngủ (2)

Đường Kính Chi suy tính, trừ Ngọc Nhi ra thì mấy tiểu thiếp còn lại đưa lên giường đều không khó, chỉ có điều nếu vì không hạ được Lâm Úc Hương mới quay sang các nàng thì cũng không ổn, thế đâu phải chân tâm đối đãi, làm thế là xem thường các nàng.

Nhu Nhi bản tính đơn thuần, chừng chỉ khen nàng vài câu là xong việc rồi.

Uyển Nhi cũng không vấn đề gì, nàng rất thông minh, lại hiểu rõ nghĩa vụ và trách nhiệm của người làm vợ, chẳng cần nói lời hay ý đẹp, nàng cũng không kháng cự.

Sương Nhi mặc dù cô độc kiêu kỳ, nhưng nàng yêu Đường Kính Chi trước kia quá sâu nặng, cho nên mình ăn cắp bản quyền một bài thơ nào đó là có thể làm nàng ngây ngất cho mình muốn làm gì thì làm.

Cứ vẩn nghĩ vơ một hồi, khóe miệng y cong lên cười toe toét, cuộc sống hạnh phúc tựa hồ cách y không xa nữa, có điều, có điều nếu Lâm Úc Hương biết mình tới các chỗ các di nương khác, liệu nàng có buồn không?

Đương nhiên là có, nếu không Lâm Úc Hương trước đó đã chẳng chủ động gọi y về phòng ngủ, lúc này nàng cũng lúc thì nhìn trần nhà, lúc thì quay đầu sang nhìn về phía ghế nằm của Đường Kính Chi.

Vì trước đó mẫn cảm nhận ra sự khác thường của Đường Kính Chi, cho nên lúc này nằm trên giường mắt Lâm Úc Hương mở tròn xoe, không dám có chút sơ ý nào, sợ không cẩn thận tướng công vớ bở sẽ mang hai con mắt đỏ kè nhào bổ tới.

Hôm nay nàng không cởi y phục, cứ như thế nằm trên giường, đắp lên mình tấm chăn dày, hiện giờ trời đã lạnh rồi, tới đêm dù mặc y phục ngủ cũng không cảm thấy nóng nực như thời gian trước nữa.

Nằm đó không dám ngủ, đầu óc bắt đầu suy nghĩ miên man chuyện quanh mình, nhất là chuyện liên quan tới Tế Sinh Đường, nghĩ tới lại đau đầu, làn trước Tri Đông đi đưa thuốc thiếu chút nữa bị bắt cóc, nàng sợ hãi không dám bảo nó đi một mình nữa, nhưng Đường phủ tuy lớn, biết bảo ai đi bảo vệ Tri Đông đây?

Hộ vệ Đường gia thì khẳng định là không được rồi, nếu không chuyện mình mua Tế Sinh Đường nhất định bại lộ, mà bảo tiểu nha hoàn đi cùng cũng chẳng có tác dụng gì, với kẻ ác mà nói, bắt thêm một cô bé còn kiếm được thêm tiền.

Nhưng hiện nay trong thành có rất nhiều nạn dân mắc bệnh cần chữa trị, bên phía Tế Sinh Đường ngàn vạn lần không thể hết hàng, mà hiện giờ Tế Sinh Đường hợp tác với Đường gia, nếu như đóng cửa thật, sẽ ảnh hưởng tới danh dự của Đường gia.

Cùng một gian phòng, hai người mang hai tâm sự khác nhau, đều không ngủ được, Đường Kính Chi suy nghĩ hồi lâu, thấy để cho chắc, tốt nhất là đợi thêm một thời gian nữa tổ chức nghi lễ kết hôn với Chu Quế Phương hãy tới phòng khác ngủ, kết hôn với Chu Quế Phương là chủ ý của lão thái quân, tới lúc đó cho dù trong lòng Lâm Úc Hương có không thoải mái cũng không thể đem toàn bộ trách nhiệm đổ lên y, như thế quan hệ giữa hai người sẽ không ảnh hưởng lớn.

Nhớ tới Chu Quế Phương thân thể nảy nở gợi cảm của nàng như xuất hiện ngay trước mắt, Đường Kính Chi bất giác liếm cánh môi hơi khô, sau đó qua đầu sang nhìn về phía giường, cách đó không xa có một mỹ nhân đẹp tựa tiên nữ đang ngủ.

Sáng hôm sau Đường Kính Chi vẫn dậy rất sớm, y chẳng nhớ hôm qua mình thiếp đi lúc nào, chỉ thấy mí mắt nặng nề, hơi xon xót, mở to ra cũng rất phí công, miệng thì ngáp liên hồi.

Mặc áo xong đi ra gian ngoài, Tri Đông đã múc nước sạch chuẩn bị sẵn sàng.

Nha hoàn là để hầu hạ chủ tử, y dậy sớm tập võ, Tri Đông tất nhiên phải tập thành thói quen dậy sớm hơn một bước để hầu hạ.

Tới bên chậu nước, Đường Kính Chi dùng hai tay vốc nước lên mặt, bị nước lạnh kích thích, tinh thần của y mới phấn chấn hơn một chút, vỗ mạnh lên hai má, cho đầu óc tỉnh táo hoàn toàn.

Hôm nay chính thức khởi công khai hoang rồi, việc quá nhiều, không có đầy đủ tinh thần là không ứng phó được.

Rửa mặt qua loa, để Tri Đông giúp búi tóc xong, Đường Kính Chi tới thẳng tiểu viện Ngọc Nhi, nhưng không thấy nàng đâu chỉ gặp Chu Quế Phương đưa Đường Thiên tới tập võ.

Chỉ tại tẩu tẩu thành thục mê người này hại y nửa đêm trằn trọc không ngủ được, tới tảng sáng mới chớp mắt được một chút.

- Thiếp thân thỉnh an Nhị gia.

Nhin thấy Đường Kính Chi tới rồi, Chu Quế Phương vội kéo Đường Thiên tới thỉnh an, đầu cúi xuống tránh ánh mắt Đường Kính Chi, mặt thoáng chốc lại đỏ bừng, đêm qua nửa đầu nàng vừa nơm nớp lo sợ đột nhiên có người vào phòng mình, vừa mơ hồ có chút mông đợi. Sau nửa đêm xác định y không tới, lại trằn chọc trong đủ cảm xúc rối bời, mãi mới ngủ được.

Trước lúc Chu Quế Phương cúi đầu xuống, Đường Kính Chi kịp nhìn thấy sắc mặt nàng không tốt, có vẻ mệt mỏi, bèn nói:

- Buổi sáng là thời gian rèn luyện tốt nhất, không bỏ được, nếu sau này nàng thấy dậy quá sớm mệt mỏi thì bảo nha hoàn đưa Thiên Nhi tới là được, dù sao cũng ở trong phủ, không xảy ra chuyện gì được.

Chu Quế Phương thấy Đường Kính Chi hiểu lầm rằng mình dậy sớm nên thiếu ngủ làm thẩn sắc không tốt thì thở phào, nguyên nhân thực sự không thể nói ra được, hiểu lầm càng tốt

Đợi người lớn nói chuyện xong Đường Thiên mới rút tay bị mẹ nắm ra, rất quy củ thi lễ với Đường Kính Chi:

- Cháu Đường Thiên thỉnh an Nhị thúc.

- Đứng dậy đi.

Đường Kính Chi khom lưng xuống bế Đường Thiên lên, có lẽ gần đây chăm chỉ rèn luyện thân thể cho nên khuôn mặt hồng hào của nó đen hơn trước nhiều, cũng ít bầu bĩnh hơn, nhưng đôi mắt rất sáng, cho thấy thằng bé này tinh thần dư dật:

- Thiên Nhi gần đây là nghịch ngợm làm cho nương thân giận không?

Đường Thiên ôm lấy cổ Đường Kính Chi toét miệng cười:

- Không có, Thiên Nhi rất ngoan không làm nương thân giận.

Hai tay xắng khăn lụa, có chút sợ hãi không dám đối diện với Đường Kính Chi, thấy y nhìn mình mới nói:

- Gần đây Thiên Nhi rất ngoan, không làm thiếp thân giận.

- Tốt, Thiên Nhi ngoan nhất rồi.

Đường Kính Chi thơm chụt lên hai má Đường Thiên làm nói cười khách khách, vừa nô đùa vẫn thi thoảng liếc trộm Chu Quế Phương má đỏ như đốt.

Vẫy tay gọi tiểu nha hoàn trong sân tới hỏi han một phen mới biết vừa mới sáng sớm Ngọc Nhi đã rời khỏi phủ, nói là một lúc nữa sẽ về, nhưng nửa canh giờ đã qua mà không thấy bóng dáng nàng đâu cả.

Đường Kính Chi còn phải ra ngoài thành, nghỉ một lúc để lại tin nhắn, bảo nó chuyển lời cho Ngọc Nhi, ăn sáng xong thì ra mảnh đất hoang tìm y, còn dặn cả Chu Quế Phương.

- Ngọc Nhi không có nhà, nàng cứ để Thiên Nhi và mấy tiểu nha đầu chơi ở đây, việc rèn luyện phải đều đặn liên tục mới có tác dụng.

Chu Quế Phương ngập ngập một chút rồi nói:

- Gần đây phủ ta nhiều việc, Nhị gia chú ý sức khỏe.

- Ừ, ta biết mà.

Đường Kính Chi gật đầu trước khi đi còn kín đáo nhìn bầu ngực no căng của nàng một cái.

Rời tiểu viện của Ngọc Nhi, Đường Kính Chi đi tới thẳng đại sảnh, thấy ở sân trước đại sảnh, Bàng Lộc đang đứng trước mặt một đám nam tử đang nghiêm giọng dạy bảo.

- Lão nô thỉnh an Nhị gia.

Thấy chủ tử tới, Bàng Lộc dẫn đầu đám nam tử khom lưng thi lễ:

Những nam tử này Đường Kính Chi gần như đều quen hết chính là những chưởng quầy cùng người làm của các cửa hiệu, trong đó có hai người làm mắt y sáng lên kích động, nhưng dằn lòng lại, nghiêm nghị căn dặn:

- Đứng dậy đi, khai hoang là một công trình lớn, sau này mọi người phải thật sự chú tâm vào đấy.

- Vâng.

Cả đám đồng thanh hô:

Vẫy tay gọi Bàng Lộc sang bên, Đường Kính Chi nói:

- Hôm qua đã có không ít người tới mảnh đất hoang bên kia rồi, chuyện đồ ăn phải đảm bảo thuận lợi, ngày đầu tiên dứt khoát không được để xảy ra sai sót gì đấy.

- Nhị gia cứ yên tâm, hôm qua lão nô đã phải người ra trang viên ngoài thành chuyển lương thực và dụng cụ nấu nương qua đó rồi, đồng thời cũng bảo Thị Mặc trông nom, chắc chắn sẽ không có vấn đề gì.