Chương 243: Bữa cơm liên hoan

- Nhị gia, thời gian không còn sớm nữa, hay là hiện giờ ăn cơm thôi, ăn xong, người còn sớm nghỉ ngơi.

Đợi Chu Quế Phương ngồi xuống rồi, Lâm Úc Hương liền nói ngay, thực sự mà nói, nàng không chịu nổi khi thấy chừng ấy nữ nhân vây quanh tướng công của mình, cho dù bọn họ là di nương của tướng công.

- Ừ.

Đường Kính Chi đang nghĩ bậy nghĩ bạ, nghe có người nói thì gật bừa, tiếp đó mới phản ứng lại, nói vội:

- Đợi đã, không tới chỗ lão thái quân ăn sao?

- Không cần.

Lâm Úc Hương bảo Tri Đông đi gọi mang thức ăn lên, lúc này mới giải thích:

- Lão thái quân thương Nhị gia, sợ người phải đi đi lại lại nhiều hại người, nên mới bảo các muội muội tập trung ở đây hầu hạ.

- Ồ, ra thế, vậy chúng ta ăn thôi.

Đường Kính Chi vỡ lẽ, trước đó y còn tưởng đám Sương Nhi nghe thấy Đường gia khai hoang nên tự tới đây chơi hỏi han.

Đường lão thái quân đã bố trí nhà bếp làm cơm nước sẵn sàng rồi, trước đó luôn đặt trên bếp lo dùng lửa nhỏ giữ nóng, hiện nhận lệnh của chủ tử, đám nha hoàn tất bật cho vào đĩa nhỏ, bưng lên từng cái một.

Lâm Úc Hương thấy Đường Kính Chi đứng dậy cũng có vẻ rất phí công, liền đi tới đỡ lấy tay phải y, cảm giác y không chỉ đỡ hờ, mà thực sự phải vịn vào tay mình mới đi đi nổi, nàng hơi mìm môi đi gần hơn để y dựa vào người mình.

Để Lâm Úc Hương đỡ tới bàn ăn ngồi xuống, thấy đám Sương Nhi vẫn đứng, Đường Kính Chi vẫy tay gọi:

- Ngồi cả đi, mọi người cùng ăn.

- Điều này, điều này không hợp quy củ, hơn nữa nếu bọn tỳ thiếp ngồi cả rồi thì lấy ai hầu hạ người và Nhị nãi nãi.

Mấy vị di nương nhìn nhau, Sương Nhi trả lời:

Mặc dù trước đây Đường Kính Chi không quá chú trọng quy củ, nhưng Lâm Úc Hương còn đứng đó, các nàng sao dám tùy ý.

- Quy củ gì, ngồi, ngồi cả đi.

Đường Kính Chi khoát tay giục:

- Chúng ta là người một nhà, không cần để ý tới mấy cái quy củ rườm rà làm gì, hơn nữa ta có chân có tay, có thể tự ăn được, các nàng không cần hầu hạ ta.

Lâm Úc Hương sớm biết Đường Kính Chi rất rộng rãi thoải mái với mấy vị di nương, nên thấy bọn họ nhìn mình đợi ý kiến, nàng cũng nói:

- Ngồi cả đi, Nhị gia để ta và Phương nãi nãi hầu hạ là được, các muội không cần lo.

Đám Sương nhi bấy giờ mới dám ngồi xuống.

Lâm Úc Hương ngồi phía bên trái, Chu Quế Phương ngồi phía phải Đường Kính Chi, còn đám Sương Nhi thì tùy ý chọn chỗ.

Ngọc Nhi chọn chỗ ngồi cách xa Lâm Úc Hương nhất.

- Nhị gia, hai món ăn này do chính tay thiếp thân làm cho người đấy, người ăn nhiều một chút, bồi bổ cơ thể.

Lâm Úc Hương gắp một miếng thịt cho vào bát Đường Kính Chi, ân cần nói:

- À, ừ, được rồi.

Cho dù trước mắt là cả bàn thức ăn ê hề, thơm phưng phức, nhưng Đường Kính Chi vẫn ngửi thấy mùi thơm cơ thể Chu Quế Phương, trong lúc thiếu tập trung nên trả lời chậm một chút, sợ bị các nàng nhận ra điều khác thường, vội gắp miệng thịt cho vào miệng ăn, gật gù khen để che dấu.

Người khác không phát hiện điều gì nhưng Chu Quế Phương thì thấy hết, má nóng hổi, mặt cúi gằm xuống, may mấy vị di nương khác lần đầu ngồi ăn cùng bàn với tướng công nên tỏ ra rất dè dặt, không ai ngó nghiêng lung tung.

Ăn được mấy miếng, thấy không khí hơi trầm, Đường Kính Chi liền kiếm chuyện nói:

- Nhu Nhi, mấy hình mẫu ta vẽ nàng đã thêu được chưa?

- Dạ, tỳ thiếp thêu rồi.

Nhu Nhi nói xong hớn hở đặt đũa xuống, lấy từ trong ống tay áo ra mấy tấm khăn, thì ra nàng luôn nó mang trên người để tiện khoe với tướng công, Tri Đông đi tới nhận lấy đưa cho Đường Kính Chi.

Mở từng tấm khăn ra xem, Đường Kính Chi sáng mắt, tuy phối màu có khác đi, nhưng chuột Mickey và vịt Donald đều sống động không khác khi bọn chúng xuất hiện trên TV kiếp trước y xem.

Nhu Nhi thấy tướng công vừa ý thì vui vẻ hết sức.

Xem tới mấy lần liền Đường Kính Chi mới gấp lại giao cho Tri Đông trả cho Nhu Nhi, nói:

- Nhu Nhi, lát nữa ăn cơm xong ta sẽ vẽ vài bức tranh nữa cho nàng thêu, không hạn chế thời gian, lần này nàng dùng màu rất đẹp, lần sau cứ vậy mà làm.

- Vâng, tỳ thiếp hiểu ạ.

Nghe tướng công muốn mình thêu tiếp, Nhu Nhi nhận lời ngay, đây là việc yêu thích của nàng, huống hồ còn giúp được tướng công, nàng sẽ thấy mình có giá trị.

Sương Nhi và Uyển Nhi cũng muốn giúp, có điều trình độ các nàng hiện này chưa thể xen vào được.

- Nhị gia, người định tới bao giờ mới kinh doanh đồ thêu?

Nhu Nhi cẩn thận cất mấy tấm khăn thêu vào tay, nóng vội hỏi điều nàng muốn biết nhất.

Chuyện này Đường Kính Chi có đường lối đại khái rồi, kiếm được tiền thì chắc chắn, nhưng mà muốn kiếm được thật nhiều tiền cho bõ công thì phải chuẩn bị kỹ, nếu không Đường gia tập trung vào khai thác đất đai còn hơn.

Trước tiên, phải có đủ lượng hàng tồn.

Thứ hai, khi bán phải có mạng lưới bán hàng trải rộng đồng loạt tung hàng ra, nếu không Đường gia còn chưa kiếm được bao nhiêu tiền đã có người mô phỏng rồi.

Ở Vường triều Minh Hà, nữ nhân gần như đều biết thêu thùa, đừng nói các xưởng thủ công, ngay cả những bà bà tức phụ trong nhà bách tính cũng có thể mô phỏng kiếm tiền.

Người làm ăn ai cũng biết, hàng hóa mới mẻ bán đợt đầu là dễ nhất, kiếm nhất, trong đầu y cũng có vô số hình ảnh con vật cưng thời hiện đại, y tính bán từng thứ một, ví như nhóm đầu tiên bán hình chuột Mickey, đợi khi hàng giảm nhiệt chuyển sang bán hình vịt Donald, như thế dù có người mô phỏng cũng luôn theo sau Đường gia, không ảnh hưởng mỗi lẫn Đường gia kiếm lấy đợt tiền đầu tiên.

Đường Kính Chi dám tin chắc, lợi nhuận món đồ thêu này sẽ cực lớn, cho nên trước khi chuẩn bị sung túc y không tùy tiện khai trương, mà bây giờ Đường gia phải tập trung toàn bộ tinh lực vào chuyện khai hoang, không có thời gian đâu đi lo việc khác.

Cho nên điều duy nhất có thể làm hiện nay là để Nhu Nhi thêu từng loại nhân vật cùng con thú ra để làm mẫu mà thôi.

Kế hoạch hoàn toàn không có gì cao siêu, thôi thì nói trắng ra là quá sơ sài và bình thường, nhưng biết sao được y chỉ tốt nghiệp đại học hạng ba thôi mà, vả lại y đâu có học kinh doanh, Đường Kính Chi cũng hiểu điều đó, thứ y cần học hỏi còn rất nhiều.

- Nhu Nhi, gần đây ta bận lo việc khai hoang rồi, chuyện kinh doanh đồ thêu tạm bỏ qua một bên đã.

Nhu Nhi khẽ vâng một tiếng, lòng thất vọng vô cùng.

Sương Nhi tiếp xúc Nhu Nhi một thời gian rồi, quan hệ còn không tệ, nàng tâm tư mẫn tuệ, không khó đoán ra được tâm sự của tiểu nha đầu đơn thuần như Nhu Nhi, đưa tay ra khẽ vỗ vai Nhu Nhi an ủi, ý bảo Nhu Nhi đừng sốt ruột.

Bỏ chuyện kinh doanh sang một bên, Đường Kính Chi liên tục khơi lên những chủ đề thú vị dụ các nàng tham gia, vốn ở đây rất để ý chuyện ăn không nói, ngủ không ngáy, nhưng do tướng công không để ý tới, hơn nữa thời gian qua Đường Kính Chi chạy đôn chạy đáo tối về nhà ăn xong là mệt mỏi lăn ra ngủ, chẳng được gặp nhau mấy, nên đám Sương Nhi cũng ném luôn quy củ sang một bên.

Chi có Chu Quế Phương là ít nói nhất, chỉ thi thoảng gắp thức ăn cho Đường Kính Chi, đầu cúi gằm xuống.

Cái ánh mắt nóng cháy đó làm nàng hãi hùng, không sao tiếp nhận nổi.

Dù Đường Kính Chi không ngừng trò chuyện với đám thê thiếp, nhưng người y chú ý nhiều nhất lại là Chu Quế Phương, cái cơ thể mà y đang mang chưa bao giờ hưởng niềm vui cá nước, nhưng linh hồn thì quá tội lỗi bậy bạ rồi, cho nên phong vận thành thục trên người Chu Quế Phương khiến y không thể kháng cự nổi.