Chương 237: Bị từ chối

Mặc dù bị Đường Kính Chi đoán thấu tâm tư nhưng Giả Lâm chẳng xấu hổ, hắn luôn cho rằng "nhân bất phong lưu uổng thiếu niên", đừng nói Đỗ Thi Thi, hắn còn mơ tưởng có ngày được má kề gối ấp với Đỗ Phiêu Phiêu nữa, cho dù xem ra lần đầu tiên của Đỗ Phiêu Phiêu không hi vọng rồi, nhưng có hơn không.

Nam nhân thích nữ nhân xinh đẹp, đây đây phải là chuyện mất mặt gì, nên Giả Lâm chắp tay khẩn cầu:

- Kính Chi, coi như ca ca cầu xin đệ đấy, đệ không biết chứ, Đỗ Thi Thi cực kỳ xinh đẹp mê đắm lòng người, hơn nữa còn tấm thân hoàn bích nữa đấy.

Tấm thân hoàn bích?

Đường Kính Chi nghe vậy nói một câu làm cho Giả Lâm suýt rớt quai hàm:

- Nếu như huynh sẵn lòng mua nha đầu đó về nhà thu vào trong phòng, về sau trân trọng nàng thì đệ sẽ giúp huynh việc này.

- Ặc, chỉ chơi bời chút thôi mà, cần gì phải nghiêm túc như thế.

Giả Lâm biết Đường Kính Chi là quân tử, song không nghĩ y lại đưa ra điều kiện như thế, Đỗ Thi Thi đúng là mỹ nữ làm người ta nhìn một lần đã vấn vương, mua về ủ giường cũng không tệ, có điều hiện thực tàn khốc là phụ thân hắn sẽ không đồng ý.

Giả Nam Sơn chỉ có một đứa con trai này thôi, cho nên thường ngày quản giáo khá nghiêm khắc, vì vậy mà Giả Lâm sợ cha như sợ cọp, lỗi nhỏ thì có thể mắc, nhưng nếu thực sự chọc giận phụ thân hắn, dù có mẫu thân bảo vệ thế nào cũng nếm không ít đau khổ, Giả Nam Sơn luôn giận con háo sắc, cả ngày lêu lổng cở chỗ yên hoa, tất nhiên không đồng ý cho hắn mua một nữ tử thanh lâu về làm thiếp.

Đường Kính Chi phải nói vẫn là thanh niên mơ mộng giàu tình cảm, cho nên nghĩ Đỗ Thi Thi chưa bị người ta chà đạp, nếu Giả Lâm sẵn lòng mua về nhà, cứu nàng khỏi biển lửa thì mình có tới Lưu Yên Các một chuyến cũng không hề gì, hiện nghe Giả Lâm tựa hồ không có ý này, nên y lắc đầu, không nhắc tới nữa.

Nữ tử thanh lâu đa phần là người khổ mệnh, cho dù là hoa khôi được người người săn đón, đợi tuổi lớn dần, sắc hoa tàn phai, kết cục tốt nhất chẳng qua là được phú thương mua về làm thiếp mà thôi. Hơn nữa đám phú thương đó phần lớn cũng có tuổi rồi, nếu không chẳng trả được khoản tiền lớn như thế, vì vậy các nàng cũng chẳng thể có được hạnh phúc.

Ngọc Nhi đi bên cạnh, thấy Giả Lâm mở miệng ra là lôi kéo tướng công của mình đi thanh lâu, mày phượng xếch ngược, lòng dâng lên cảm giác căm ghét.

Cho tới khi nghe Giả Lâm nói cái gì mà "chỉ chơi bời chút thôi mà, cần gì phải nghiêm túc như thế." Càng hận không thể đạp cho hắn mấy phát, chẳng lẽ trong mắt hắn nữ nhân không phải là người sao?

Giả Lâm thấy Đường Kính Chi chỉ lắc đầu không chịu nói thêm lời nào nữa, biết có khuyên cũng vô ích, rầu rĩ chân bước chậm lại, vừa vặn khóe mắt nhìn thấy Ngọc Nhi đi sau Đường Kính Chi nửa bước.

Đúng lúc này Ngọc Nhi đang cau mày nhìn sang Giả Lâm, ánh mắt hai người chạm nhau, Ngọc Nhi không tránh đi mà còn nghiêm mặt, trừng mắt nhìn hắn tóe lửa.

Ngớ người, Giả Lâm không hiểu mình đắc tội với Ngọc Nhi lúc nào, gãi gãi đầu, đi vội tới đuổi kịp Đường Kính Chi, hỏi:

- Kính Chi, đây là đệ muội phải không? Đệ giới thiệu cho ta cái đi.

Đáng lý ra chỉ có chính thê hoặc bình thê của Đường Kính Chi mới được Giả Lâm gọi là đệ muội, có điều Đường Kính Chi vẫn gật đầu:

- Đúng thế, nàng là tiểu thiếp của đệ, tên là Ngọc di nương.

Rồi gới thiệu cho Ngọc Nhi:

- Vị này họ Giả tên Lâm, là hảo hữu tri giao của vi phu.

- Hừm!

Lần trước ở Thiên Lý Hương được tận mắt chứng kiến bản lĩnh của Ngọc di nương này, chơi đùa cho Vương Mông mất hết thể diện, hắn cũng cực ghét tên tham quan thích ra vẻ đó, cho nên hả hê lắm, bởi thế không để ý thân phận Ngọc Nhi chỉ là một tiểu thiếp. Có điều đang lúc hắn định tươi cười chào hỏi thì Ngọc Nhi chỉ hừ lạnh một tiếng, quay đầu đi không thèm để ý.

Một tên phóng đãng háo sắc vô tình vô nghĩa như thế, Ngọc Nhi thậm chí muốn lên tiếng bảo tướng công thư sinh cách hắn xa ra một chút, tốt nhất là tuyệt giao, tất nhiên chẳng thèm nói với hắn nửa câu.

Đường Kính Chi thấy Giả Lâm bị bẽ mặt thì kinh ngạc, bởi vì Ngọc Nhi luôn luôn rất quy củ trước mặt người khác cơ mà, có điều linh quang lóe lên, y hiểu ra nguyên nhân, không để ý chuyện Ngọc Nhi vô lễ, thậm chí còn mừng là khác, nàng không muốn mình đi thanh lâu, chẳng phải đại biểu trong lòng nàng có mình sao?

Nếu đúng là thế thì quá tốt rồi.

Giả Lâm mặt dầy, nhất là đối diện với nữ nhân càng phát huy tới mức vô địch, thái độ của Ngọc Nhi không làm hắn giận mà còn tán dương:

- Kính Chi, đệ cưới được đệ muội này về nhà đúng là phúc lớn, lần trước màn biểu diễn đưa bạc ở Thiên Lý Hương thật tuyệt diệu.

Đường Kính Chi cười ha hả, lòng phơi phới, Ngọc Nhi là nữ nhân của y, nàng được khen, tất nhiên y cũng thấy vinh dự.

Giả Lâm mắt đảo như rang lạc, cười hì hì nói:

- Kính Chi đệ cũng biết đấy, ca ca luôn khâm phục du hiệp Lạc Na, muốn học họ, cầm kiếm xông pha giang hồ, hành hiệp trượng nghĩa, đệ xem có thể bảo Ngọc di nương dậy ca ca vài chiêu không?

Đương nhiên không phải tùy tiện chỉ bảo một hai chiêu, ý Giả Lâm rõ ràng là muốn mượn Ngọc Nhi về nhà dạy võ cho hắn.

Mặc dù Đường Kính Chi thấy Giả Lâm là người nghĩa khí, đáng kết giao, nhưng y sao có thể chấp nhận chuyện như thế được, có điều ở Vương triều Minh Hà này thì đây lại là chuyện quá bình thường, nên y không thể thẳng thừng từ chối, vì thế mà phải mượn cớ:

- Một thân bản lĩnh của đệ muội huynh là do tổ truyền, quy củ cực kỳ nghiêm ngặt, chỉ truyền trong tộc không truyền ra ngoài, cho dù là đệ muốn học cũng không được nữa là. Giả huynh, huynh bỏ cái tâm tư này đi.

Võ lâm thế gia đều coi võ học gia truyền là là của báu, Đường Kính Chi nói thế xem như còn khá rộng rãi rồi, rất nhiều gia tộc võ lâm có quy củ, chẳng những không truyền cho người ngoài mà còn truyền nam không truyền nữ.

Giả Lâm nghe thế chỉ biết thở dài tiếc nuối, hắn không thể bắt người ta phá hỏng quy củ cổ truyền, thành người bất hiếu được. Có điều nữ nhi đi lấy chồng thì xem nhà chồng như nhà mình, coi nhà mẹ đẻ như người ngoài, nếu thiên vị bên ngoại hơn, bên nhà trai hoàn toàn có đuổi đi, cho thấy vị hiền đệ này cực kỳ xem trọng Ngọc di nương, nên nàng không truyền võ cho cũng chẳng giận.

Thấy mặt Giả Lâm ỉu xìu xìu, Đường Kính Chi biết tâm tư tên này không đơn thuần không phải chỉ muốn học võ thôi, ài, nhân vô thập toàn, vả lại với quan niệm ở đây hắn cũng không sai, tuy ở đây cũng có câu "vợ bạn không thể đụng vào", song tiểu thiếp không lại tính là vợ, Đường Kính Chi lảng sang chuyện khác:

- Giả huynh, khai hoang đào kênh là công trình cực lớn, huynh khỏi hâm mộ xuông, có muốn tham gia không?

- Cái gì? Ta cũng có thể tham dự à?

Giả Lâm nghe thế thì quên hết chuyện vừa rồi, mừng rỡ hỏi lại:

Giả Lâm mặc dù luôn chẳng chú ý mấy tới chuyện làm ăn, nhưng cũng hiểu lợi dụng nạn dân khai hoang có thể kiếm được lợi nhận cực lớn, không cần trả tiền công, chỉ cần lo một ngày ba bữa ăn, mà giá đất thì ít nhất tăng gấp mười lần.

Nghe Đường Kính Chi nói muốn chia cho mình một chén canh, hắn chừng không dám tin vào tai mình nữa.

- Đương nhiên rồi.

Đường Kính Chi đáp rất thản nhiên, chân vẫn không dừn bước.

Giả Lâm thoáng sững người, vội đuổi theo, rối rít nói:

- Kính Chi, không phải đệ đùa với ta đấy chứ?

- Giả huynh, hai chúng ta quen nhau nhiều năm rồi, huynh thấy đệ là người không có chừng mực, đem chuyện thế này ra đùa được sao?

Giả Lâm vừa đi vừa kích động xoa tay vào nhau, mất một lúc lâu mới nói:

- Nếu như đệ có ý hợp tác với Giả gia, không bằng chúng ta về Lạc thành, tới nhà ta thương lượng cho kỹ.

- Không, tiểu để không có ý hợp tác với Giả gia.

Đường Kính Chi xua tay: