Chương 208: Tri Đông rời phủ

- Dạ, vì , tôn tức ... tôn tức nhớ mang máng là đã tới đó rồi.

Lâm Úc Hương khẩn trương nắm góc áo, lắp bắp trả lời:

- À, ngươi không nói thì lão thân quên mất, trước kia ngươi là y sư mà, mấy hiệu thuốc ở Lạc thành ngươi rõ hơn lão thân.

Đường lão thái quân nhớ ra gật gù nói:

Đường Kính Chi thấy nàng có hơi khác thường, còn cho rằng nàng không muốn nhắc tới chuyện cũ, nếu không tiếp theo e thế nào cũng bị lão thái quân răn dạy sau này phải giữ quy củ, đừng có quên thân phận hiện tại là gì, vội lên tiếng:

- To nhỏ không quan trọng, quý ở cái tâm, thế nào ta cũng tới Tế Sinh Đường bái phỏng.

Lâm Úc Hương lo cuống cả lên, nhưng nhớ ra Chu Định cũng không biết thân phận của mình mới hơi thở phào, có điều để cho an toàn, nàng tính bảo Tri Đông rời phủ dặn dò vài câu cho chắc.

Ăn tối xong, Đường lão thái quân lại thúc giục Đường Kính Chi sớm về nghỉ ngơi, còn sai Lâm Úc Hương và Chu Quế Phương đỡ, được hai mỹ nhân kẹp ở giữa, Đường Kính Chi lâng lâng như đi trên mây, đầu óc tơ tưởng lung tung, có điều hưởng thụ chẳng được bao lâu thì bị Lâm Úc Hương nhéo cho một cái thật mạnh, làm y đau méo mặt.

Chu Quế Phương nhu mì đỡ một bên tay, đầu hơi cúi, không nhìn thấy vẻ mặt đau đớn của Đường Kính Chi.

Trở về tiểu viện, trước tiên Đường Kính Chi tắm rửa sạch sẽ rồi mới về phòng, bận cả ngày đầu óc chẳng còn bất kỳ tâm tư nào khác, nằm xuống ghế không lâu là ngủ tít.

Sáng hôm sau đã thành thói quen, Đường Kính Chi dạy từ rất sớm, tới tiểu viện của Ngọc Nhi, không ngờ Chu Quế Phương đã đưa Đường Thiên tới trước y, chạy bộ xong, Ngọc Nhi đưa cho Đường Kính Chi cương châm, bảo y tới bên tượng gỗ mà nàng đã cho người đẽo sẵn để luyện tập.

Các vị trí trên người tượng gỗ ghi chú rất rõ ràng rành mạch, nhưng muốn phóng trúng mục tiêu không phải đơn giản, cơ bản Đường Kính Chi ném bảy tám chục mũi cương châm mới mèo mù vớ cá rán trúng được một lần.

Lâm Úc Hương hôm nay cũng dạy rất sớm, vừa thấy Đường Kính Chi rửa mặt xong rời tiểu viện liền ngồi bật dậy ngay, Tri Đông thấy chủ tử chẳng cần ai gọi mà cũng dậy được thì ngạc nhiên lắm.

- Nhị nãi nãi, còn sớm lắm mà, hay là người ngủ thêm một chút đi.

Tri Đông đi tới bên giường giúp chủ tử gắp chăn đệm chỉnh tề, mỉm cười nói:

Nghe ra tiểu nha đầu này trêu mình, Lâm Úc Hương gõ đầu nó một cái, sẵng giọng nói:

- Không ngủ nữa, hôm nay ta muốn luyện chế thêm ít thuốc, Nhị gia bảo nạn dân trong thành mỗi lúc một đông rồi.

Nghe chủ tử nói tới chính sự Tri Đông không dám đùa nữa, tay chân nhanh nhẹn hơn nhiều, đợi dọn dẹp giường xong, liền ra ngoài lấy nước giúp chủ tử rửa mặt.

- Nhị nãi nãi, nếu luyện chế thuốc hai ngày trước thì người cứ giao nô tỳ là được, Nhị gia đã căn dặn nô tỳ rồi, không được để người bị mệt.

Tri Đông đỡ Lâm Úc Hương xuống trước bàn trang điểm, chải tóc cho nàng nói:

- Trước kia ta là y sư, khi đó mỗi ngày chẳng những phải sắc thuốc, còn phải lên núi xuống đồng xem bệnh cho người ta, chút công việc này với ta chẳng là gì.

Lâm Úc Hương tuy nói thế nhưng cũng ấm lòng trước sự quan tâm của Đường Kính Chi.

- Trước kia là trước kia, hiện giờ là hiện giờ, chuyện luyện thuốc này tốt nhất Nhị nãi nãi chỉ đứng bên chỉ đạo là đủ, nếu không để lão thái quân biết được sẽ lại phạt người đấy.

Tri Đông dừng tay lại, thái độ của Nhị nãi nãi làm nó chẳng yên tâm tí nào.

Lâm Úc Hương cũng hiểu mấy công việc tay chân này thân là Nhị nãi nãi của Đường phủ lại đích thân làm thế nào truyền ra ngoài cũng thành trò cười cho người ta, nói:

- Sau này ta tận lực đem chuyện luyện chế thuốc cho ngươi và Tri Thu làm, có điều hôm nay ngươi phải rời phủ giúp ta làm một việc.

- Dạ, Nhị nãi nãi muốn nô tỳ đi đưa thuốc cho Tế Sinh Đường sao?

Tri Đông giúp chủ tử chải từng lọn tóc một, sau đó khéo léo dùng ngón tay cuồn thành từng vòng vấn lên trên đỉnh đầu:

- Ừ.

Lâm Úc Hương thận trọng dặn dò:

- Hôm nay ngoại trừ mang thuốc cho Tế Sinh Đường ngươi còn bảo Chu Định, nếu sau này có ai hỏi tới không được nói ra thân phận của chúng ta.

- Nhị nãi nãi, Chu Định có biết thân phận của chúng ta đâu.

- Ý của ta là nếu như có ai hỏi tới thì bảo ông ấy nói dối, đừng có nói chủ nhân của cửa hiệu là nữ, nếu không sẽ có kẻ nhòm ngó cửa hiệu. Ừm, tốt nhất cứ nói chủ nhân hiệu thuốc là người vùng ngoài, làm ăn rất lớn, thường ngày ít tới Lạc Thành.

Lâm Úc Hương hôm qua nghĩ mãi mới ra cách ứng phó này:

- Dạ, nô tỳ biết rồi, nhưng mà đang yên đang lành, ai đi nhòm ngó Tế Sinh Đường làm gì ạ? Hơn nữa có kẻ nào mù mắt có ý đồ xấu, chúng ta cứ nói cho Nhị gia, để Nhị gia trừng trị kẻ xấu đó.

- Không được.

Lâm Úc Hương dứt khoát phủ quyết, nàng che dấu còn chẳng kịp, dù sau này có xảy ra vấn đề gì nàng cũng không định nói cho Đường Kính Chi biết.

Tri Đông thấy bất kể nói cái gì, cứ nhắc tới Nhị gia là Nhị nãi nãi luôn nói không, cái môi dẩu lên rõ cao, Nhị gia là nam nhân tốt, có đốt đuốc tìm mỏi mắt cũng chẳng tìm ra được người thứ hai.

Sao Nhĩ nãi nãi mãi mà không tỉnh ra.

Nhìn vào gương đồng, Lâm Úc Hương thấy khuôn mặt vô cùng bất mãn của Tri Đông, thầm thở dài, nếu chẳng phải nàng bị cướp vào Đường phủ, chẳng phải y có cả đống tiểu thiếp, được gả cho một nam nhân như thế là phúc phận tu mấy kiếp mới có được.

Trang điểm cho chủ tử xong, Tri Đông mang theo thuốc, một mình rời phủ.

Theo đúng lý mà nói thì không phải nha hoàn lo chuyện mua sắm trong phủ cũng không được tùy tiện rời phủ, nếu có chuyện muốn ra ngoài phải có giấy của quản sự trong phủ, có điều hộ vệ canh cửa cực kỳ khách khí với nó, vì bọn họ không muốn tùy tiện đắc tội với nha hoàn thiếp thân của chủ mẫu tương lai.

Nếu không đợi sau này Nhị nãi nãi chính thức nắm quyền, Tri Đông nhớ tới nợ cũ thì nguy.

Ngoài ra còn có một nguyên nhân khác là Lâm Úc Hương từng hạ nhân trong đó có cả thân nhân của hộ vệ mà đánh chết tên Lý Trung tâm phúc của lão thái quân, cho nên vô hình trung Lâm Úc Hương cực kỳ được lòng các hộ vệ trong phủ.

Đi trên phố, Tri Đông thấy quang cảnh khác hẳn thường ngày, nạn dân rách rưới hoặc đứng hoặc nằm la liệt hai bên đường, nó cũng xuất thân từ nhà cùng khổ chính vì trong nhà cuộc sóng khó khăn không đủ cái ăn nên bị bán đi làm nô tỳ cho người ta, hiểu được cái khổ của bọn họ, chân rảo bước nhanh hơn, muốn sớm giao thuốc cho Chu Định, để bán cho nạn dân.

Khi Tri Đông tới Tế Sinh Đường phát hiện ra nạn dân tới khám bệnh đã xếp thành hai hàng người dài dằng dặc, đang nhích từng bước một tiến về phía trước, lo lúc này thuốc trong cửa hiệu không còn đủ dùng nữa, không đi nữa mà chạy luôn tới Tế Sinh Đường.

Do chạy quá gấp, kết quả vừa bước qua ngưỡng cửa, không cẩn thận va thẳng vào lòng một nam tử định đi ra, đáng thương cho tiểu nha đầu nhỏ bé sức yếu, người bị bắn về phía sau, tay Tri Đông xách một cái giỏ trúc, bên trong chứa đầy những bình sứ đựng thuốc, bị xô một cái, giỏ trúc rời tay, văng ra, , Người còn chưa rơi xuống đất Tri Đông đã thét lên lên kinh hãi:

- Á! Thuốc của ta ...

Nếu bình thuốc trong giỏ bị vỡ thì biết phải làm sao?

Đối với nạn dân bị bệnh mà nói, đây chính là bảo bối cứu mạng.

Đúng lúc đó, nam tử va vào người Tri Đông hai chân búng khẽ, người vụt đi hóa thành một cái bóng mờ, tới trước mặt Tri Đông, hắn chẳng cố kỵ gì, một tay ôm lấy vòng eo nhỏ nhắn yêu kiều của Tri Đông, một tay vươn ra giữ lấy cái giỏ trúc.

Động tác của nam nhân đó cực kỳ nhanh, tất cả hoàn thành chỉ trong tích tắc Tri Đông thét lên.

**

Hết khẩu phần.