Chương 206: Lại gặp Trương Tú

Đường Kính Chi phẩy tay bảo Đường Uy ngồi xuống, căn dặn:

- Đây là chuyện cực kỳ hệ trọng, nhớ, đi qua cảnh cửa này là giữ kín, không được nhắc tới với bất kỳ một ai khác.

- Nô tài tuân lệnh.

Trước mặt chủ tử, Đường Uy chỉ dám ngồi nửa cái mông, nghe chủ tử dặn, vội khom người đáp.

Đường gia hiện giờ cho dù có Trịnh gia làm chỗ dựa thì tình hình cũng rất không ổn, Đường Kính Chi thấy cần chuẩn bị phương án dự phòng, nếu không Vương Mông đột nhiên ra tay, Đường gia sẽ bị nhổ bật gốc.

Bóp chặt nắm đấm, Đường Kính Chi lệnh:

- Đường Uy, sau khi ngươi trở về lập tức tập trung những ám vệ có võ công cao cường ở gần đây lại, ta cũng không dấu ngươi, gần đây tình hình trong phủ không ổn lắm, nói không chừng hôm nào đó phải dùng tới các ngươi, nhớ kỹ, ngàn vạn lần không được chậm trễ.

Vì sở trường của ám vệ là hoạt động bí mật, theo dõi, thu thập thông tin nên y không bảo triệu tập toàn bộ tới.

- Vâng.

Đường Uy thấy chủ tử dùng khẩu khí mệnh lệnh, vội đi tới một bước, quỳ một gối xuống.

Đường Kính Chi không bảo hắn đứng lên mà chỉ Ngọc Nhi nói:

- Đây là Ngọc di nương, nàng võ công không tầm thường, sau này có chuyện gì có thể trực tiếp tìm nàng, lời của nàng chính là mệnh lệnh của ta.

- Nô tài tuân lệnh.

Đường Uy đáp lời, nhưng khuôn mặt cúi xuống có chút bất mãn, chẳng phải hắn bất trung, cũng chẳng phải lo sau này có người đoạt mất quyền ở ám vệ, mà là không muốn nghe lệnh của nữ nhân.

Nam nhân thời đó rất tự đại, nhất là với loại nam nhân có bản lĩnh thực sự như Đường Uy, dù là nô tài cũng có kiêu hãnh của một nam nhân, nữ nhân chỉ thêu thùa bế con chứ làm được gì, học được chút võ công cũng chỉ là mấy trò múa may vô nghĩa như đám mãi võ ngoài đường.

- Nô tài thỉnh an Ngọc di nương.

Bất mãn thì bất mãn, Đường Uy không dám kháng lại mệnh lệnh chủ tử.

Ngọc Nhi không ngờ Đường Kính Chi lại để mình quản lý ám vệ của Đường phủ, dù chưa nghe giải thích về cái cơ cấu này ra sao, nhưng từ cái tên cùng với cuộc gặp bí mật này là nàng đoán ra phần nào rồi, tiếp đó nàng phát hiện Đường Uy tựa hồ có gì đó khác lạ, lạnh lùng nói:

- Sau này có chuyện gì cứ trực tiếp tới tìm ta, ta sẽ chuyển lời cho Nhị gia, còn nữa đợi toàn bộ nhân số tập hợp lại thì báo cho ta một tiếng, tới khi đó ta sẽ tới tuần thị mộ phen.

- Vâng.

- Được rồi, ngươi lui đi đã.

Đường Kính Chi phẩy tay, đợi Đường Uy lui rồi mới nói tiếp:

- Ngọc Nhi, nàng luôn đi theo bên ta, hẳn là đã hiểu tình hình hiện nay của Đường phủ, ta giao ám vệ vào tay nàng, nàng nhất định phải chú tâm mới được.

- Ừm.

Ngọc Nhi ngẩng đầu lên, đón nhận ánh mắt của Đường Kính Chi, gật mạnh đầu.

Có Ngọc Nhi giúp quản lý ám vệ, Đường Kính Chi rất yên tâm, lấy trong lồng ngực ra một cái lệnh bài bằng ngà voi, to ằng nửa bàn tay, có khắc chữ "Đường", đưa cho nàng:

- Đây là lệnh bài truyền đời của Đường gia ta, được người gây dựng Đường gia Lạc Thành làm ra, thấy lệnh bài như thấy gia chủ, sau này nàng muốn hạ lệnh gì, cứ đưa lệnh bài cho họ xem, chỉ cần thấy lệnh bài này, bọn họ sẽ không dám kháng lệnh.

Lại dặn Ngọc Nhi vài điều, Đường Kính Chi liền rời Đường phủ, tới chỗ phân phát thức ăn ở thành nam để thị sát, Thị Mặc ở lại phủ đôn đốc công tác ở nhà bếp.

Hai người Đường Kính Chi dẫn bốn hộ vệ tới cổng thành nam, thấy nơi này chẳng những có rất nhiều nạn dân mở ở một bên cổng thành lại có thêm một chỗ dựng lều thí cháo, bên lều có dựng một hàng cột cờ cao, lá cờ hình tam giác màu vàng nhạt riềm đõ đang bay phần phật trong gió, bên trên có hai chữ lớn "triều đình".

Chẳng cần hỏi Đường Kính Chi cũng đoán được điểm tiếp tế nạn dân này do Vương Mông lập ra, có điều bên đó người nhận đồ ăn ít hơn bên Đường gia nhiều.

Buổi sáng người tới đây nhận thức ăn chỉ chừng ba nghìn, nhưng hiện giờ đã tới năm sáu nghìn, tuyệt đại đa số đứng phía bên Đường gia, còn phía bên quan phủ, Đường Kính Chi quay đầu đếm thử, chừng 200 người, bên quan phủ cũng dùng thùng cháo sọt bánh bao lớn, phát mỗi người một phần giống Đường gia.

Đường Kính Chi tới gần nhìn, khẽ lắc đầu, chẳng trách mà không mấy người tới đây xếp hàng, thì ra cháo loãng ở bên này thực sự xứng danh cháo loãng, nhìn cái thìa tên quan sai múc xuống, chỉ thấy nước chảy tong tong, chẳng được mấy hạt gạo, hơn nữa cúi mặt nhìn vào còn thấy được rõ ràng ngũ quan phản chiếu của hắn.

Bánh bao thì màu vàng sậm, hiển nhiên là trộn lẫn rất nhiều lương thực phụ, lại còn bé, nhỏ bằng một nửa cái bánh bao của Đường gia, chẳng có gì lạ dù Vương Mông muốn "tranh khách" với Đường gia hay là thực sự muốn thay triều đình cứu tế nạn dân lấy thành tích thì người dưới cũng chẳng có lợi lộc gì, còn mệt thêm, cho nên Vường Mông chẳng thể cung cấp được gạo tốt, người dưới lại bớt xén mới thành thế này, có điều cả thiên hạ này đều làm thế, chẳng còn cách nào.

- Đường công tử nhàn nhã quá nhỉ, còn rảnh rỗi tới bên này đi dạo, hay là đói quá muốn xin bát cháo, để Trương mỗ múc cho.

Lúc này một giọng nói ngọt nhạt quen tai truyền tới, Đường Kính Chi phát hiện ra nguyên thủ bị Lạc thành Trương Tú cũng có mặt ở đây, vừa rồi bị mấy quan binh che tầm nhìn nên y không nhìn thấy.

Đường Kính Chi cười hì hì:

- Thì ra Trương đại nhân cũng ở đây, không dám làm phiền, thực ra tại hạ vừa rồi đi hơi gấp, đầu tóc bù xù hết cả, tới đây mượn nhờ cái gương chải chuốt lại ấy mà.

Lời này làm Ngọc Nhi "phì" một cái cười ra tiếng.

Đám quan binh xung quanh cũng không nhịn được cười, nhưng không dám cười, tên nào tên nấy cắn chặt lấy răng mặt mày nhăn nhúm, trông rất khổ sở.

- Ngươi ... Ngươi ...

Trương Tú mặt đở bừng, thế này chẳng phải ngầm nhạo báng triều đình sao, có điều sự thực là thế, và lại ai bảo hắn khiêu khích trước để người ta nói cho.

Đúng lúc này thì đột nhiên có tiếng nước hất xuống đất, làm mọi người quay sang nhìn, chỉ thấy nạn dân vừa nhận cháo bên phía quan phủ, húp một ngụm sau đó tiện tay hất cả bát nước xuống đất, sau đó vừa gặm cái bánh bao vàng như đất, vừa chạy sang phía bên Đường gia xếp hàng.

Hơi ngớ ra một chút rồi Đường Kính Chi bật cười, y không nghĩ có người định nhận suất ăn cả hai bên, có điều cũng bình thường thôi, vì thức ăn triều đình phân phát khó mà no bụng được.

Trương Tú được Vương Mông phái tới giám thị Đường gia, lúc này mặt tím tái như gan lợn, hừ mạnh một cái phất ống tay áo sải bước bỏ đi, mặt hắn dù có dày tới đâu cũng không sao chịu được ánh mắt khinh miệt của mấy nghìn người.

Khỏi phải đem so cũng biết trong lòng nạn dân, địa vị của Đường gia cao hơn phía quan phủ nhiều.

Dùng mắt tiễn Trương Tú rời đi, Đường Kính Chi lại quan sát nạn dân xếp hàng bên phía quan phủ, nhìn một lúc liền nhận ra nguyên nhân, những nạn dân xếp hàng bên phía này toàn nhưỡng người hai mắt lờ đờ, đứng cũng xiêu xiêu vẹo vẹo, hiển nhiên là đói tới mờ mắt rồi, bên Đường gia xếp hàng quá dài không đợi được, thấy bên này ít người nên xếp hàng.

Mà gần như tất cả lấy được thức ăn bên này lót dạ được chút ít đều chạy sang Đường gia xếp hàng.

Nhìn rõ điều đó Đường Kính Chi cười khổ, thế này chẳng bằng Đường gia tát vào mặt triều đình hay sao?

Rời khỏi phía bên quan phủ, Đường Kính Chi đi về phía nhà mình, sắp tới nơi thì nghe thấy có tiếng trẻ con la hét, quay đầu sàng thì một gia đình đanh quây thành vòng tròn nói chuyện.

Vừa rồi hét lên là cô bé sáu bảy tuổi, đầu bên hai cái bím tóc hình sừng dê, mặc áo vải vá chằng vá đụp, có thể nhìn ra không phải do áo rách mới lấy vải vá vào mà vốn cái áo này là do nhiều mảnh vải nhỏ may thành.