Chương 201: Chúng ta về nhà

Thằng bé nhận lấy cái bánh, hai mắt tức thì mở lớn đầy thèm khát, há miệng định ngoạm luôn thì Đường Kính Chi khom người giữ lấy tay nó ngăn lại, bảo với nam tử:

- Nó bị đói, nếu ăn quá nhanh không có lợi cho dạ dày, hơn nữa ăn như thế dễ bị nghẹn, ngươi cho nó húp ngụm cháo trước đã.

- Vâng, vâng.

Nam tử vội đặt bát cháo bên miệng thằng bé:

Thằng bé húp sụp một cái, bát cháo loãng sụt xuống một đoạn, Đường Kính Chi vừa buông tay ra, nó liền nhét bánh bao vào nhai ngấu nghiến.

Dưới ánh mắt mọi người, thằng bé mặc dù không ăn được hết cả cái bánh bao nhưng cũng ăn được hơn 2/3. Đường Kính Chi thầm tặc lưỡi, chẳng lẽ tất cả trẻ con nhà nghèo khổ đều ăn giỏi như vậy sao?

- Ngươi, đi lấy thêm một cái bánh bao nữa cho họ.

Đường Kính Chi thấy nam tử kia không nói dối, sai gia đinh vừa rồi lấy thêm một cái bánh bao nữa, gia đinh ấy hiển nhiên chỉ tính khí hơi khó chịu, chứ bản chất không tệ, thống khoái đáp lời, chạy tới sọt bánh bao.

- Đại quản sự, ông đi bảo bên kia một tiếng, trừ trẻ con chưa biết đi, toàn bộ dựa theo đầu người phát bánh bao.

Đường Kính Chi sợ chuyện tương tự lại xảy ra, liền bảo:

Bàng Lộc liền đi truyền mệnh lệnh.

- Nhi gia bận cả sáng cũng đói rồi phải không?

Ngọc Nhi lấy hai cái bánh bao trong sọt, đi tới hỏi:

Xoa bụng, Đường Kính Chi mới thấy đói meo rồi, nghiêng đầu qua, cướp lấy một cái bánh bao trong tay Ngọc Nhi, chẳng hề khách khí cho vào miệng.

Do không nghĩ tới Đường Kính Chi lại ra tay cướp nên Ngọc Nhi bị y tập kích thành công, miệng đang nhai không thể nói gì, vì thế chỉ đành trừng mắt lên nhìn y, thì ra Đường Kính Chi không lấy cái bánh bao nàng đưa, mà lại cướp cái bánh bao mà nàng vừa mới cắn một miếng.

Nhìn nam nhân đó không biết xấu hổ còn chọn đúng cái góc có dầu răng của nàng cho vào miệng, tức khì làm khuôn mặt ẩn dưới lớp khăn che mặt của nàng đỏ rực như ráng chiều.

"Đồ mặt dày không biết thẹn, đi ăn nướt bọt của nữ nhân"

- Hắc hắc.

Đường Kính Chi chẳng bận tâm tới ánh mắt tức tối của Ngọc Nhi, đắc ý cười kíp mắt lại, hiện giờ y hôn gián tiếp nàng rồi, nhưng tương lai y nhất định nuốt chửng nảng.

Thấy y ghê tớm như vậy, Ngọc Nhi quay ngoắt đầu đi cho đỡ ngứa mắt.

Mặt trời dần lên tới giữa tầng không, hạ nhân Đường gia cũng phân phát quá nửa số cháo và bánh bao đợt hai, nạn dân được ăn no, Đường Kính Chi nhìn khuôn mặt án lên nụ cười thuần phát vì hạnh phúc nho nhỏ đó, thầm than, đúng là những người dễ thỏa mãn.

Vén vạt áo, Đường Kính Chi đi tới bên xe, vịn vai hạ nhân trèo lên, ánh mắt mọi người cũng hướng về phía y.

- Thưa các vị hương thân, bắt đầu từ hôm nay trở đi từ giờ Tị buổi sáng, và giờ Dậu buổi chiều, Đường gia sẽ phát thức ăn, cho tới tận tháng ba năm sau.

Lời này tức thì khiến bách tính bốn xung quanh reo hò vang dội, hô những lời chúc phúc Đường gia, rồi chẳng biết ai dẫn đầu, từng người nối nhau quỳ xuống dập đầu bái tạ.

Đường Kính Chi đã bao giờ thấy cảnh tượng thế này, luống cuống bảo xuống xe bảo mọi người đứng dậy, cả ngàn người quỳ lạy có cả cụ già tóc bạc phơ, y không dám nhận.

Mấy nghìn người vẫn nối nhau lạy đủ ba cái rồi mới đứng lên, rồi từng gia định tụ vào một chỗ, già trẻ nam nữ, mừng rỡ bật khóc, thế là bọn họ không cần lo những ngày tháng tiếp theo lấy gì mà sống nữa rồi, không cần phải bán vợ bán con kiếm cái ăn nữa rồi.

Nếp nhăn trên mặt các cụ già không còn mang theo sầu lo, nam tử thở phào, mày nữ tữ cũng giãn ra, đứa bé ngoạc miệng cười, hiện lên má lúm đồng tiền đáng yêu, bức tranh gia đình mỹ lệ ấy làm mũi Đường Kính Chi cay cay, không dám nhìn nữa.

- Nhị gia, không còn sớm nữa, chúng ta về đi.

Ngọc Nhi quan sát hết biến hóa trên mặt Đường Kính Chi, giọng nhỏ nhẹ chưa từng có:

- Ừ, về nhà, chúng ta về nhà thôi.

Trải qua ngày hôm nay, Đường Kính Chi càng nhận thức sâu hơn về hàm nghĩa của chữ "nhà".

Đi tới bên cạnh hạ nhân, bảo bọn họ chân tay nhanh nhẹ một chút, sớm về phủ rửa sạch thùng, còn chuẩn bị dùng cho lần tới, Đường Kính Chi và Ngọc Nhi cưỡi ngựa đi về phía Đưởng phủ, tới cổng thấy Đại quản gia Từ phúc cùng một đám đông vây quanh.

- Nhị gia đã về.

Còn cách khá xa nhưng Từ Phúc đã nhìn thấy Đường Kính Chi, vội khom người đi tới đón, đợi chủ tử xuống ngựa giao giây cương cho hạ nhân bên cạnh.

Đường Kính chi nghi hoặc hỏi:

- Ừ, đồ ăn tiếp tế nạn dân đã phát hết, cho nên ta về nhà nghỉ, ở đây có chuyện gì mà đông người thế?

- Bẩm Nhị gia, vì gần đây trong phủ nhiều việc, thiếu người, cho nên lão nô xin lão thái quân, chuẩn bị mua thêm ít hạ nhân.

- Phải, phủ ta cần thêm người rồi.

Gần đây Đường phủ rút tráng hán ra phân chia canh phòng ngày đêm, nhà bếp cũng cần thêm người làm đồ ăn, rồi người đi phát thức ăn, cho nên nhân thủ không còn đủ dùng nữa.

- Nhị gia, hay là người tự mình tới chọn.

- Không cần, ông cứ làm đi, chuyện này ông có kinh nghiệm nhiều hơn ta, chỉ cần nhớ kỹ, chọn những người chân tay sạch sẽ, tính cách chất phác một chút, chỉ cần không bệnh tật, chịu khổ chịu cực là được, tuyệt đối không chọn những kẻ mồm mép có chút thông minh vặt làm gì.

Đường Kính Chi đã bước qua cửa rồi phủ rồi vẫn dừng lại dặn dò.

Từ Phúc khom người vâng dạ.

Đi về tới phủ Đường Kính Chi mới nhớ ra còn có việc quan trọng phải làm, bảo mấy hộ vệ đi theo, trên đường tới hậu viện còn chặn lại năm sáu tráng đinh, cùng tới tiểu viện của y.

Vừa đi qua cổng, Đường Kính Chi đã ngửi thấy mùi thuốc, hiển nhiên hôm nay Lâm Úc Hương lại luyện thuốc.

- Mấy người các ngươi đợi ở đây, Ngọc Nhi, nàng và ta vào trước dọn dẹp chút.

Đường Kính Chi bảo hộ vệ, rồi cùng Ngọc Nhi đi vào phòng ngủ của y và Lâm Úc Hương.

Ngọc Nhi thắc mắc:

- Nhị gia bảo cả thiếp vào làm gì?

- Hì hì, cái này bí mật, nào, nàng giúp ta thu dọn hết chăn đêm trên giường đã.

Đường Kính Chi vừa nói vừa đi tới bên giường, tháo màn ra treo trên móc.

Khom lưng xuống ôm chăn của Đường Úc Hương vào lòng, hương thơm cơ thể nữ nhân khiến từng bức tranh tinh thân gia đình xúc động lòng người khi nãy hiện ra trước mắt, làm y nguôi giận nàng quá nửa, người ta có được bữa cơm đã cười thỏa mãn rồi, mình cần gì vì chút chuyện nhỏ mà mâu thuẫn với kiều thê.

So với người cùng khổ kia, mình chẳng những có tiền có thế, còn có thê thiếp đầy nhà, hãy biết đủ đi.

Ngọc Nhi vừa bước vào phòng là theo thói quen bao quát bốn xung quanh, đây là lần đầu tiên nàng vào phòng ngủ của Đường Kính Chi, bên trong trang trí không xa hoa lắm, cũng không giống kiểu thư phòng văn nhân đầy tranh đối và câu chữ thâm ảo, rất bình thường, chẳng hơn khuê phòng nàng là bao, tiếp đó nàng phát hiện ra có chỗ khác thường, tại sao có hai chỗ trải chăn đệm?

Chẳng lẽ Đường Kính chi và Lâm Úc Hương không ngủ với nhau?

Không thể nào?

Cho dù không có thiện cảm gì với vị Nhị nãi nãi kia, nhưng dung mạo của Lâm Úc Hương khiến nàng thầm ghen tị, mỹ nhân tuyệt sắc như thế, làm gì có nam nhân nào có thể kháng cự được.

Huồng hồ ban đêm hai người còn ngủ chung một gian phòng.

Đem chăn Đường Úc Hương đặt lên giường rồi, thấy Ngọc Nhi vẫn cứ đứng ngây ra, Đường Kính Chi dục:

- Nhanh lên, giúp ta lấy toàn bộ thứ trên giường ra.

- À!

Ngọc Nhi liếc Đường Kính Chi một cái rồi mới đi giúp, trước tiên là mang đệm trải giường ra, rồi cuộn thảm lông dày, đặt ở một bên.

- Nhị gia, người làm cái gì thế?

Đúng lúc này Lâm Úc Hương nghe nói Đường Kính Chi quay về tiểu viện, chẳng thay y phục đã vội vàng về phòng.

Chẳng lẽ lần này Nhị gia nổi giận muốn đuổi ta ra ngoài?