Chương 198: Ngọc Nhi trêu Vương Mông

- Vương đại nhân, giữa thanh thiên bạch nhật, trước mặt bao ngươi như thế, chẳng lẽ ngài mặc thuộc hạ làm xằng làm bậy, chẳng lẽ dưới gầm trời này không còn vương pháp nữa.

Đường Kính Chi quát:

Vương Mông nheo mắt lại, lạnh lùng nói:

- Cử nhân Đường Kính Chi, nghe tin phương bắc thiên tai hoành hành, chẳng những không chịu tương trợ, ra sức vì nước, còn dám lớn lối quát tháo, trước xỉ nhục mệnh quan triều đình, sau làm loạn chuyện nghĩa sĩ hào môn quyên góp, người đâu, bắt cho ta.

Vốn trước khi tới đây Vương Mông không hề muốn bắt Đường Kính Chi, dù sao không có lý do đủ mạnh, không thể tùy tiện đụng vào cử nhân có công danh, nhưng hiện hắn giận quá mất khôn, chẳng thèm cố kỵ nhiều, cố gán gép tội danh cho Đường Kính Chi.

- Cố ý ghép tội người ta thì muốn nói sao chẳng được.

Đường Kính Chi mặt không đổi sắc, lên tiếng đối chọi, thấy Âm Lỗi vẫy tay ra hiệu cho đám nha dịch, nói thêm:

- Ta muốn xem xem kẻ nào to gan lớn mật dám bắt Đường Kính Chi ta, Đường gia ta được hoàng phong.

Nói tới đó thầm khẩn trương nhìn ra phía cửa tửu lâu, sao người an bài trước đó giờ này còn chưa tới?

Người trong đại sảnh đều giật mình nhớ ra, Đường lão thái quân còn được phong hiệu của triều đình, dù Lạc Thành cách kinh thành nghìn dặm, nhưng phàm là chuyện liên quan tới hoàng thất, đều là chuyện cực hệ trọng, không ái dám tùy tiện.

Vương Mông cắn chặt răng, liều mình lệnh:

- Được hoàng phong là Đường lão thái quân, không phải Đường Kính Chi ngươi, người đâu, bắt ...

Hắn còn chưa kịp nói tới chữ "lấy" thì bên ngoài đột nhiên có giọng một ông già:

- Nhị gia, Trịnh công tử gửi thư tới nói vài ngày nữa sẽ đến Đường gia làm khách.

Đường Kính Chi thở phào, nhưng cũng nghi hoặc, sao người tới đây lại là Bàng Lộc?

Đám phú thương đang hứng thú đứng xem kịch hay, kết quả tới lúc kịch tính thì bị người ta xen ngang, tỏ vẻ khó chịu nhìn về kẻ phá đám.

Bàng Lộc còn trường hợp nào chưa thấy qua, chẳng ngại những ánh mắt không thân thiện kia, không nhìn đám Vương Mông cái nào mà đi tới trước mặt Đường Kính Chi thi lễ:

- Nhị gia, Trịnh công tử có thư tới, đồng thời nhờ quân sĩ chuyển lời, nói vài ngày nữa sẽ đến phủ ta làm khách.

Ngạc nhiên nhận lấy thư, Đường Kính Chi nghĩ bụng :" Sao trùng hợp như thế, mình vừa tính mang cái danh Trịnh gia ra sài lần nữa thì tên này đã tự nạp mình tới tận cửa?"

Thì ra trên đường tới Thiên Lý Hương, Đường Kính Chi dự phòng Vương Mông giở trò bạo lực, nên dặn hộ vệ đi theo vài câu, bảo hắn theo sau cùng, đứng ngoài cửa tửu lâu, nếu thấy hộ vệ bên trong thấy tình hình không ổn sẽ ra hiệu cho hắn, hắn sẽ chạy vào nói Trịnh Kiếm Thu vài ngày tới sẽ đến Đường phủ làm khách.

Chẳng hiểu thế nào Đại quản sự Bàng Lộc lại xuất hiện.

Mở thư ra, cuối trang giấy đúng là ký tên Trịnh Kiếm Thu.

Đúng là ông trời giúp ta rồi.

Không ai ngờ vào đúng lúc hay ho lại nô bộc già của Đường gia chạy vào, có điều đám phú thương nghe thấy ba từ Trịnh công tử chẳng để ý, tiếp tục đợi xem kịch, trên đời này người họ Trịnh vô số, chẳng ai nghĩ ngay tới trưởng công tử của Tuyên Uy tướng quân.

Nhưng Vương Mông thì rất mẫn cảm với ba cái chữ này, trước đó không lâu hắn đã tra rõ, lần trước chính Nhị nãi nãi của Đường gia đã cứu Trịnh Kiếm Thu một mạng.

Chẳng lẽ phong thư này tới từ Trịnh phủ đó?

Trương Tú và Âm Lôi mặc dù đều là tâm phúc của Vương Mông, nhưng Vương Mông không đem hết bí mật ra nói cho bọn chúng biết, như chuyện Đường gia cứu sống Trịnh Kiếm Thu chẳng hạn, cơ mật thực sự đều do gia nô trong phủ của hắn điều tra, truyền tin.

Hai tên Trương Âm không hiểu rõ lợi hại, thấy một lão nô xông vào thôi thì không coi ra gì, bọn chúng định quát thủ hạ bắt người thì Bàng Lộc lại lên tiếng:

- Nhị gia, quân sĩ đưa tin còn nói, Trịnh lão thái quân của phủ Tuyên Uy tướng quân rất cám ơn khối ngọc như ý người tặng lần trước, nếu Nhị gia rảnh tới phủ Tuyên Uy tướng quân làm khách, Trịnh lão thái quân muốn đích thân tiếp người.

Đúng là một viên đá khơi lên muôn tầng sóng.

Câu này của Bàng Lộc không khác tiếng chuông đánh bên tai.

Đường gia và Trịnh gia có giao tình lúc nào thế? Hơn nữa quan hệ sâu tới mức ngay cả Trịnh lão thái quân cũng hạ mình gặp Đường Kính Chi.

Tất cả đều kinh hãi, bao gồm hai tên Trương Âm, cánh tay giơ lên cứng đờ như bị điểm huyệt, Tuyên Uy tướng quân Trịnh Thắng, hạng tôm tép như bọn chúng đâu trêu chọc vào nổi.

Ngay cả Vương Mông cũng không trêu chọc nổi.

- Ha ha ha, chỉ là một khối ngọc như ý thôi mà, không ngờ làm Trịnh lão thái quân ghi nhớ như thế, Đại quản sự, nhớ lần sau tới Trịnh phủ chúng ta chọn thêm loại ngọc tốt đem tặng.

Nét mặt của những người trong đại sảnh bị Đường Kính Chi thấy hết, vẻ mặt tỏ ra rất tự nhiên như căn dặn một chuyện bình thường:

- Nhị gia nói có lý, lão nô sẽ lưu tâm.

Bàng Lộc cung kính đáp:

- Được rồi, thời gian không còn sớm nữa, à, ông giao ngân phiếu cho thành thủ đại nhân đi, chúng ta về phủ, còn phải tế cháo, cho nạn dân có cái mà ăn.

Đường Kính Chi nói đoạn lấy tờ ngân phiếu phiếu 100 lượng ra đưa cho Bàng Lộc, nhưng bỗng nhiên có bàn tay cướp lấy giữa chừng, rồi giọng Ngọc Nhi vang lên:

- Để thiếp giao cho Vương đại nhân đi.

Ngọc Nhi vừa nói vừa cuộn tờ ngân phiếu lại thật chặt, tiếp đó dưới ánh mắt chăm chú tò mò của tất cả mọi người phẩy tay về phía trước.

Tờ ngân phiếu màu vàng, vù một cái vẽ ra quỹ tích mơ hồ trên không, chớp mắt đã bắn tới trước ngực Âm Lôi, nhìn từ phương hướng Đường Kính Chi, hắn chắn đường tới Vương Mông.

Âm Lôi thường ngày tự phụ bản lĩnh cao cường, nhưng cho dù hắn đã chuẩn bị trước khi Ngọc Nhi xuất thủ vẫn không ngăn được tờ ngân phiếu gần như bay sượt qua tai hắn, con ngươi hắn co lại, người sững ra tại chỗ.

Thì ra khi ném tờ ngân phiếu ra thì Ngọc Nhi còn ném luôn một cây cương châm, ở đây chỉ có Âm Lôi võ công cao, nhãn lực tốt mới nhìn thấy cây cương châm được ném đi cực kỳ khéo léo đó, cây cương châm xuyên qua búi tóc của hắn, để lại một cái lỗ trên cửa sổ tửu lâu rồi bay mất.

Tích tắc ấy hắn nhìn thấy đôi mắt tuyệt đẹp nhưng lạnh như băng liếc qua, làm hắn vã mồ hôi lạnh, Âm Lôi biết nữ nhân đeo khăn che mặt đó võ công trên hắn nhiều, không dám lỗ mãng hành động.

Vương Mông thấy tờ ngân phiếu bắn tới trước mặt mình nhanh như tia chớp, sợ tái mặt, cuống cuồng lùi lại, hai chân vấp vào nhau, kết quả ngã bổ ngửa ra đất.

Chưa hết khi ngã xuống hắn còn chạm vào cái bài, làm cốc trà lắc lư mấy vòng, sau đó lăn từ trên mặt bàn xuống, Vương Mông theo bản năng nghiêng đầu sang một bên, "choang" cái chén vỡ tan tành ngay bên tai hắn, Vương Mông tuy né kịp, nhưng bị trà đổ lên đầy mặt.

Biến cố này làm đám hào phú nhìn tới trố mắt, nữ nhân kia lá gan cũng quá lớn rồi, dám hành hung quan viên triều đình, đây là tội chết.

Đường Kính Chi sửng sốt, có điều y phản ứng rất nhanh, nhìn rõ tờ ngân phiếu rơi xuống, lên tiếng ngay:

- Vương đại nhân, tiểu thiếp của tại hạ chỉ muốn giao ngân phiếu vào tay ngài thôi mà, có cần nhát gan như thế không?

Dù sao cũng trở mặt rồi, chưa làm gì được thì hiện giờ xỉ nhục tên cẩu quan này cho sướng cái miệng đã, nói xong y không đợi Vương Mông bò dậy, chắp tay với mọi người xung quanh:

- Tại hạ bận việc, xin đi trước một bước.

Vương Mông ngã nện mông xuống đất đau muốn kêu cha kêu mẹ, mắt cũng nổ đom đóm, nghe thấy Đường Kính Chi nói muốn đi, hắn sao chịu, định rống lên bảo thủ hạ bắt lại thì thấy trên đầu có một tờ giấy màu vàng phơ phất hạ xuống như bông tuyết, nhẹ nhàng phủ lên mặt hắn.

Thì ra Ngọc Nhi sử dụng ám kình để tở ngân phiếu bay tới trước mặt Vương Mông sẽ trải ra, nàng vận dụng kình lực cực chuẩn, tờ giấy hết đà sẽ rơi xuống tự nhiên.