Đợi cha con Giả gia đi xa, Đường Kính Chi mới mở tờ giấy ra, tờ giấy nhăn nhúm nhàu nát, hẳn là bị Giả Lâm nắm trong tay rất lâu rồi, bên trên chỉ có một câu :" Sau này nếu có chỗ nào cần vi huynh giúp cứ việc lên tiếng, nhớ kỹ!!!"
Hơi sửng sốt rồi Đường Kính Chi hiểu ra, chuyện cửa hiệu Đường gia kinh doanh ế ẩm tất nhiên Giả gia cũng biết, hơn nữa có kẻ tới tận cửa hiệu quấy phá gây rối mà Đường gia không đi báo quan, khiến người ta suy đoán hoặc gia cảnh lụi bại hoặc đắc tội với quan viên triều đình là chuyện thường.
Chẳng trách Giả Lâm trò chuyện với mình, Giả Cổ Nam vội tới kéo đi, thì ra sợ người khác hiểu lầm Đường gia và Giả gia quan hệ tốt, khiến nhà mình bị liên lụy.
Có điều con người Giả Lâm đúng là không tệ, thấy bằng hữu gặp nạn không bỏ, thảo nào có thể kết bạn với một Đường Kính Chi kiêu ngạo.
Y cẩn thận gấp tờ giấy lại, cất vào trong ống tay áo, dù chỉ là mấy chữ ngắn ngủi, nhưng làm chứng cho tình hữu nghị đáng trân trọng giữ y và Giả Lâm.
Lúc này Vương Mông đang diễn giảng, mới đầu là lời lẽ hùng hồn chính khí, tiếp đó chuyện da bộ mặt bi thương oán trời thương dân, giống như đám quan viên hiện đại, kỹ năng diễn xuất rất cao minh, đáng tiếc ở đây quan thất nghiệp không có nghề diễn viên mà làm.
Cuối cùng sau khi nặn ra vài giọt nước mắt cá sâu hắn dừng tiếng, trong đại sảnh vang lên tiếng vỗ tay rào rào, tiếng tán dương không ngớt.
Hơi nhếch mép, Đường Kính Chi chỉ vỗ tay cho có, kỳ thực nếu như Vương Mông thực sự có thể bỏ hết tiền gop được ra để chẩn tai thì hắn có mạnh miệng một chút cũng không sao, Đường gia cũng vui vẻ góp tiền, dù Đường gia mấy tháng qua làm ăn không tốt, nhưng tích góp mấy đời, Đường gia thực sự chẳng thiếu tiền.
Nhưng với bản tính tham lam của Vương Mông thì có khả năng đó sao? Tiền vào túi hắn được mấy đồng bỏ ra mua lương cứu trợ bách tính?
Trừ thương nhân, quốc gia có nạn cũng là thời cơ kiếm chác của quan viên, không chỉ ăn tiền do triều đình cấp xuống, còn bỏ túi tiền quyên góp của các phú hào địa phương.
Hiển nhiên Vương Mông cũng là loại tham quan như thế, cái vương triều đang dần thối nát này, đáng buồn loại quan viên như hắn lại chiếm tuyệt đại đa số.
Kỳ thực người đứng đây đa phần là gia chủ các đại tộc, sao không có chút tâm kế nào? Người vỗ tay đóng kịch không nói, kẻ vỗ tay thực lòng thì vì có cơ hội công khai đút lót quan trên rồi.
Giơ hai tay lên áp xuống ra hiệu mọi người yên tĩnh lại, Vương Mông nói tiếp:
- Quốc gia gặp nạn, mỗi người đều phải có trách nhiệm, thế này đi, bản quan đứng ra quyên góp đầu tiên.
Nói rồi lấy ra trong ống tay áo một tờ ngân phiếu.
Vương Định, tên sư gia của Vương Mông vội khom lưng đi tới nhận lấy, mở ra kéo dài giọng nói lớn:
- Thành thủ đại nhân quyên góp 300 lượng bạc chẩn tai.
- Hay, Vương đại nhân không thẹn là tấm tương của quan viên Lạc thành.
- Vương đại nhân cần chính thương dân.
- Mọi người đều phải học Vương đại nhân khảng khái mở hầu bao.
Tên sư gia vừa dứt lời trong đại sảnh liền vang lên tiếng hò hét, ai để ý là thấy, kẻ hét hăng nhất đều mặc quan bao, hoặc kẻ đeo cương đao ở bên hông.
Hiển nhiên đó đều là người trong quan phủ, nên tận lực bợ đít.
Lần nữa áp tay xuống, Vương Mông vờ vịt khiêm tốn:
- Bản quan lương bổng có hạn, chỉ bỏ ra được chừng đó thôi, mong các vị đừng chê cười, tiếp theo ai quyên góp đây?
Đại sảnh tức thì trở nên yên tĩnh, Vương Mông là quan, hắn quyên bao nhiêu cũng không ai dám nói gì, nhưng người được mời tới đây đều là đại biểu của gia tộc lớn trong thành, đa số bọn họ tuân thủ nguyên tắc đi theo số đông, người khác quyên bao nhiêu thì mình quyên bấy nhiêu, như thế người thứ hai đồng nghĩa với việc đi đầu cho các thương gia làm gương.
Cho nên lúc này không ai chủ động đứng ra đi đầu.
Nếu không quyên nhiều thì xót của, lại đắc tội với những thương gia khác, bị họ chửi bới sau lưng. Còn quyên ít thì vô hình trung lại đắc tội với Vương Mông, vì quyên góp được nhiều ít liên quan tới chính tích của hắn.
Ngay cả đám thương gia muốn bợ đít Vương Mông cũng phải cân nhắc cho kỹ, Vương Mông thăng quan phủi mông đi nơi khác, chẳng phải bọn họ đắc tội uổng công với người cùng nghề sao?
Vương Mông cũng dự liệu trước được cảnh đìu hiu chợ chiều này, cho nên vẫn cứ thản nhiên vuốt râu dê, hắn quét mắt nhìn quanh đại sảnh một lượt, rồi bắt chết lên người Đường Kính Chi:
- Đường hiền chất, lần này phương bắc gặp nạn trên diện tích rất lớn, nạn dân rất đông, mà triều đình vì biên quan chiến sự không ngừng, không cấp được một đồng một các nào. Lúc nãy Đường hiền chất nói rất hay, nên bản quan hi vọng hiền chất có thể đi đầu cho hào môn Lạc Thành.
- Đúng thế, Đường gia là hào môn giàu có nổi danh Lạc thành, Đường công tử nên đi đầu mới phải.
Một tên trung niên mặc quan bào võ tướng đi tới một bước phụ họa, tựa như vô ý quay sang nhìn uy hiếp.
Kẻ này họ Trương tên Tú, nghe có vẻ nữ tính, nhưng người cao lớn vạm vỡ, tứ chi chắc khỏe, hông còn đeo một thanh cương đao dài hơn ba xích (1m), vỏ đao rộng hơn bốn tấc (~12cm), hẳn là trọng lượng không phải nhẹ.
Đường Kính Chi nhận ra kẻ này, đó là tên thủ bị Lạc thành, trong tay có 1500 binh mã, phụ trách bảo vệ thành, quân sĩ của hắn không thuộc vào hàng ngũ quân doanh, nhân thủ do quan viên đương địa dựa theo hạn ngạch bên trên phát xuống để chiêu mộ, đều do thành thủ quản lý.
Kẻ này có thể xem như tâm phúc hàng đầu của Vương Mông.
Trương Tú vừa dứt lời liền có kẻ khác hùa theo:
- Đúng thế, Đường gia nên đi đầu.
Âm thanh này nửa nam nửa nữ, nghe rất là khó chịu, Đường Kính Chi quay sang nhìn kẻ đó thầm cười lạnh, xem ra quả nhiên muốn xẻo Đường gia một miếng thịt lớn rồi.
Bọn chúng bắt đầu bức bách rồi đây.
Kẻ mới lên tiếng là Âm Lôi, hắn là đầu lĩnh lục phiến môn Lạc Thành, Đường Kính Chi nhận ra hắn nhưng không rõ lục phiến môn khác gì bộ khoái bình thường.
Âm Lôi mặc trường bào đỏ rực của nha môn, trên áo bào không thêu hoa văn gì cả, hông đeo đai màu lam thẫm, khác với Trương Tú là hông không đeo đao, mà cắm hai thanh kiếm sau lưng, vừa nói vừa đi về phía Đường Kính Chi, ánh mắt âm lãnh băng giá, nhìn cũng biết là hạng tanh máu độc ác.
Ngọc Nhi từ lúc bước vào đại sảnh chỉ lặng lẽ đứng trong một góc không có hành động gì, lúc này đột nhiên đi tới, đứng sau lưng Đường Kính Chi.
Hiển nhiên Ngọc Nhi đã cảm nhận được nguy hiểm nên mới có hành động này, đồng thời nói lên tên Âm Lôi này không phải là đơn giản.
Âm Lôi nheo mắt cảnh giác, dừng chân lại.
- Đường hiền chất đã nghĩ kỹ chưa? Có cần bản quan góp ý giúp không?
Vương Mông ung dung nói:
Tới đây rất nhiều người trong đại sảnh đã nhìn ra có chuyện không ổn rồi, trong đó Giả Lâm càng căm phẫn, nếu chẳng phải bị phụ thân kéo lại thì hắn đã đi ra viện trợ cho hảo hữu rồi.
- Ồ, vậy con số trong lòng Vương đại nhân là bao nhiêu?
Đương Kính Chi không giận mà còn cười, phối hợp hỏi lại.
Vương Mông còn tưởng Đường Kính Chi bị gây áp lực đã khiếp đảm khuất phục rồi, cười thầm dù sao chỉ là một tên thư sinh thôi, liền lớn tiếng nói:
- 5 vạn lượng, bản quan thấy Đường gia nên quyên 5 vạn lượng.
- Hả?
Hắn vừa buông lời, trong đại sảnh người không kìm được kêu lên, người hít một hơi khí lạnh.