Chương 176: Tự có câu trả lời

- Đại ... đại tẩu, đệ ...

Đường Giang cảm thấy đôi mắt Đường lão thái quân lúc này cực kỳ đáng sợ, đáng sợ hơn cả rắn độc máu lạnh, hắn sợ không nói lên lời.

- Ngươi và Nguyệt di nương thỏa thuận với nhau thế nào? Sau khi thành công rồi, ngươi được cái gì?

Đường lão thái quân mặt âm trầm hỏi dồn:

- Đệ ...

- Ả hứa cho ngươi bao nhiêu tiền?

- Không ... Không ...

- Vậy thì khi chia gia sản sẽ cho ngươi bao nhiêu cửa hiệu??

Đường Giang bị khí thế của Đường lão thái quân dồn ép đã không còn năng lực suy nghĩ nữa, vô thức chỉ biết đáp:

- Ả đồng ý phân gia sản cho đệ, bọn đệ thương lượng, đợi khi Diệu Chi lên làm gia chủ, ả sẽ đem toàn bộ cửa hiệu của Đường gia tại Lạc thành chuyển sang tên của đệ.

- Ồ? Diệu Chi là lão ngũ, trừ Nhị gia ra bên trên còn có hai ca ca nữa, ý tứ của ngươi là, các ngươi tính cả kể trừ khử hai bọn chúng?

Sắc mặt Đường lão thái quân đã tối đen:

- Vâng, vâng ạ ...

Đường Giang gian nan nuốt nước bọt:

- Không đúng, trừ ba huynh đệ bọn chúng ra, các ngươi hẳn còn muốn trừ một người nữa.

Đường Giang lúc này hoàn toàn không điều khiển được đầu óc nữa rồi, còn hỏi lại:

- Ai?

- Ta.

Đường lão thái quân vỗ mạnh bàn đứng bật dậy, Hàm Hương vội đi tới dỡ.

Không chỉ Đường Giang mà cả Đường Nhạc chân cũng nhũn ra, quỳ sụp xuông.

Uy thế trên người Đường lão thái quân cao hơn Đường Kính Chi không biết bao nhiêu lần, từ khi bà bước vào đại sảnh, gần như tất cả mọi người đều không dám ngẩng đầu lên nhìn, đám tiểu thiếp của Đường Giang và Đương Nhạc nín thở, theo bản năng tụ lại một chỗ run rẩy như con dê chuẩn bị đem hiến tế.

Mặc dù Đường lão thái quân còn chưa hỏi tới Đường Nhạc, cũng không thèm nhìn hắn, nhưng làm cho hắn sợ chết khiếp rồi, răng va vào nhau cầm cập, phải hét lớn mới át đi được sợ hãi trong lòng nói ra mấy câu hoàn chỉnh:

- Thẩm nương, chuyện này từ đầu tới cuối do phụ thân cháu và Nguyệt di nương làm, không liên quan gì tới cháu cả. Cháu khai, cháu khai hết, trừ phiến đá kia ra, bọn họ còn giở trò ở hương xông phòng của Kính Chi, trong đó có độc mạn tính, ngửi lâu sẽ, sẽ chết người ...

Đường lão thái quân còn hạng người nào mà chưa gặp? Bà chỉ liếc nhìn Đường Nhạc một cái là biết ngay đó là hạng phế vật vô dụng:

- Hừ, không liên quan gì tới ngươi à? Không liên quan gì tới ngươi mà ngươi lại biết rành rẽ quá nhỉ, lão thân thấy, độc dược trong thứ hương xông phòng kia là do ngươi kiếm được chứ gì?

Không ai để ý, bàn tay giấu trong ống tay áo của bà đã siết chặt lại tới không còn chút máu nào, móng tay bấm vào da thịt, hận, hiện giờ bà hận không thể lập tức băm vằm đáp súc sinh này thành vạn mảnh.

- Không phải, là do đệ mua về!

Đường Nhạc không hiểu sao Đường lão thái quân lại biết độc dược do mình kiếm được, nhưng hắn vẫn định nhận tội rồi mới cầu xin, không ngời Đường Giang quỳ ở bên rống lên:

- Đại tẩu, chuyện này hoàn toàn do đệ và Nguyệt di nương làm, không liên quan tới người nhà của đệ, đại tẩu cứ nhắm vào đệ là được.

Đường Nhạc có ăn hại vô dụng tới đâu thì cũng là thân sinh cốt nhục của bản thân, Đường Giang sợ chết cũng không muốn nhi tử liên lụy vào.

Đường lão thái quân chì hừ lạnh một tiếng, quay sang nhìn Bàng Lộc:

- Đại quản sự, người nhà của Đường giang đưa hết cả về rồi chứ?

Bàng Lộc biết Đưỡng lão thái quân đã nhiều năm, nghe câu này là hiệu bà muốn nhổ cỏ tận gốc rồi, ông ta đi tới khom lưng cung kính đáp:

- Lão thái quân, vốn còn mấy người nữa, nhưng Nhị gia cho bọn họ về rồi.

- Hả?

Đường lão thái quân nhíu mày, quay san thấy đích tôn có vẻ né tránh, không dám nhìn mình thì thầm thở dài, rốt cuộc vẫn là đứa bé, quá mềm lòng. Có điều bà không sai hộ vệ quay về bắt người ngay mà phất tay, quát:

- Người đâu, kéo hết toàn bộ đám súc sinh này xuống đánh cho ta.

Lời này vừa phát ra liền có những tiếng bình bịch nối nhau không ngừng, đó là do đám tiểu thiếp của hai cha con Đường Giang sợ hãi quỳ xuống, nhưng chúng quá sợ rồi, không nói lên lời nữa, chỉ biết dập đầu liên tục.

- Đại tẩu, tẩu không được tuyệt tình như thế ...

Bị hộ vệ tới lôi kéo, Đường Giang ra sức chống cự, rống lên:

- Đại tẩu, nếu không sau này xuống suối vàng, tẩu nhìn mặt đại ca thế nào, ăn nói với liệt tổ liệt tông thế nào ...

Thời đó con người ta rất tin vào đại ngục luân hồi, cho nên Đường lão thái quân nghe vậy nhíu mày lại.

Nếu chẳng phải lần này người Đường Giang hạ thủ hãm hại không phải là Đường Kính Chi, nói không chừng nghe nhắc tới tướng công quá cố, Đường lão thái quân mềm lòng mà tha cho Đường Giang thật, dù sao hắn cũng mang dòng máu họ Đường, sau này xuống suối vàng phải đối diện với tướng công của mình, và liệt tổ liệt tông của Đường gia.

Nhưng hiện giờ bà chỉ thoáng chút do dự, chủ tử Đường gia bị bà đuổi ra khỏi cửa không phải chỉ có một mình Đường Giang, xảy ra chuyện tày đình thế này, nếu bà còn nương tay thì những kẻ khác không biết sợ liệu có học theo không?

Đích tôn bị hại một lần là đủ rồi, bà không muốn đem an nguy của đích tôn đặt vào lương tâm của những kẻ kia, bà phải cho bọn chúng phải sợ, sợ không dám hại đích tôn của mình, ngay cả trong ý nghĩ.

- Phía đại ca ngươi, còn cả phía công bà cùng liệt tổ liệt tông Đường gia, ta tự nhiên sẽ có câu trả lời thỏa đáng, không khiến ngươi nhọc lòng.

Đường lão thái quân phất tay, hộ vệ xông lên, tóm lấy người kéo đi.

Đường Giang định phản kháng, nhưng mới giãy dụa được vài cái thì bị hộ vệ bên cạnh cho vài đá vào bụng, bọn họ biết tên Đường Giang này sắp thành người chết rồi, tất nhiên không cần e dè nương tay. Còn Đường Giang chưa bao giở nếm khổ cực, làm sao chịu nổi, gập người lại như con tôm, bị hai hộ vệ lôi xềnh xệch ra ngoài.

Đám tiểu thiếp của cha con Đường Giang có kẻ thậm chí xúi bẩy chuyện hại Đường Kính Chi, biết chuyến này khó còn đường sống nữa, nhũn người nằm bò trên mặt đất run rẩy, không biết ả nào dũng cảm lên tiếng trước cầu xin, những người còn lại cũng quỳ xuống dập đầu, mong Đường lão thái quân giơ cao đánh khẽ tha cho chúng một mạng.

- Muốn trách thì trách mệnh các ngươi không tốt, đi theo đám ác ôn!

Thời đó nữ nhân là vật lệ thuộc vào nam nhân, nam nhân phạm lỗi, thê thiếp gắp tai ương theo là chuyện bình thường, Đường lão thái quân dứt lời đám hộ vệ hành động nhanh hơn, kéo hết đám nữ nhân ra ngoài.

Trong lúc lôi kéo, mặt đất để lại mấy vệt nước màu vàng nhạt, không khí có mùi khai thối, thì ra không ít người sợ hãi không khống chế được đại tiểu tiện nữa.

- Không được, các ngươi không có quyền giết ta, ta muốn cáo quan, tố cáo các ngươi khinh thường quốc pháp.

Đường Nhạc bị khí tức tử vong làm phát điên, vừa quẫy đạp vừa gào thét:

Đường lão thái quân chẳng thèm bận tâm tới câu này, pháp luật tất nhiên có quy định không được giết người khác, nếu không phải đền mạng, nhưng cũng tùy tình huống, lấy chuyện Đường gia ra mà nói, Đường Giang và Đường Nhạc đều là tộc nhân của Đường gia, còn Đường Kính Chi hiện là gia chủ Đường gia, cũng là tộc trưởng, quyền lực của tộc trưởng trong tộc rất lớn, nếu như có kẻ phạm lỗi lớn, hoàn toàn có thể giết chết, đồng thời phân chia gia sản của hắn, loại chuyện này quan phủ cũng không có quyền xen vào.

Đường nhiên tộc trưởng không phải muốn giết ai thì giết, nếu không chẳng làm người khác phục còn mang họa vào thân, hơn nữa sau này vẫn phải có nhân chứng vật chứng rõ ràng về tội trạng rồi trình lên quan phủ.

Kẻ có tội phải quỳ trước từ đường hoặc mang ra trước phần mộ tổ tiên xử tử, trong tộc không ai phản đối thì phán quyết được thực thi, Đường tộc hiện không ai dám trái ý Đường lão thái quân nên chuyện đơn giản hơn nhiều.

Thời đó pháp luật không chặt chẽ như xã hội hiện đại Đường Kính Chi sống, triều đình quản lý quốc gia dựa không ít vào các gia tộc, đó là xã hội người dân sống quy tụ xung quanh gia tộc của mình, tuân theo tộc quy gia pháp còn hơn cả quốc pháp, chịu ước thúc từ gia tộc.

Rõ rệt nhất là ở thôn, khi cơ cấu chính quyền chỉ tới cấp huyện, tới cấp thôn thì không có, trong khi mỗi thôn thường đại đa số do một gia tộc nào đó sống quy tụ với nhau hình thành lên các Trần gia thô, Đỗ gia tôn, khi chuyện gì đó người ta không lên quan mà tìm người có vai vế trong họ tộc giải quyết, chỉ tranh chấp ngoài gia tộc mới đưa lên quan, vì vậy triều đình càng tôn trọng gia pháp tộc quy của các gia tộc.

Cho nên dù đám Điền Cơ có muốn kiếm cớ giở thủ đoạn vào Đường gia cũng không thể xen vào việc này, vì nó đụng chạm tới quyền lợi cơ bản của gia tộc, nền tảng ổn định của xã hội, thì nó không phải vấn đề giữa Điền Cơ và Đường gia nữa rồi.