Chương 174: Giữa đường thả người

Đường Kính Chi nghe hắn gọi tên mình thân thiết đã khó chịu rồi, cắt lời hỏi lại:

- Ta còn chưa nói gì, sao ngươi biết ta nghe người ngời gièm pha, hiểu lầm ngươi có lòng hại ta?

- Cái, cái này ...

Đường Giang nhất thời lỡ mồm để lộ sơ hở, ú a ú ở không biết giải thích ra sao, Đường Nhạc đột nhiên tiếp lời:

- Nếu không phải ngươi nghe lời người ngoài nói bậy bạ, vì sao nửa đêm dẫn hộ vệ xông vào nhà ta.

- Đủ rồi! Tới giờ các ngươi còn muốn cãi cùn à, coi ta là kẻ ngốc hay sao?

Đường Kính Chi đột nhiên vỗ bàn đứng bật dậy, làm ấm trà trên bàn xô đổ, nếu chẳng phải Thị Mặc nhanh tay giữ lấy thì lại có thêm đồ bị vỡ rồi.

Đường Giang không nghĩ Đường Kính Chi lúc vừa mới vào phòng có vẻ mềm yếu là thế lại đột nhiên đập bàn đạp ghế, giật mình lùi lại, lảo đảo suýt ngã.

Nói thật dáng vẻ mắt trợn trừng mày dựng ngược của Đường Kính Chi lúc này đúng là có vài phần đáng sợ, y chầm chậm quét mắt khắp phòng một lượt mới nói:

- Ngũ gia gia, ngươi và ta đúng là người một nhà, nếu không ngươi làm sao lại không ngại gian khổ vất vả, đặc biệt đi tìm một phiến đá có khả năng giết người ở tận Ngân Châu về đặt dưới giường của ta.

Đường Giang luôn mồm phủ nhận:

- Không, không, ngươi nói láo, phiến đá đó không phải do ta đặt dưới giường của ngươi.

Đường Nhạc đứng ở bên cạnh nghe thấy nói tới phiến đá cũng hoảng sợ, hai chân bắt đầu run lên cầm cập, hắn chẳng có cái bản lĩnh gì, từ nhỏ tới lớn chỉ biết dựa vào phụ thân mà hung hăng làm bậy, thấy việc làm của phụ thân bị bại lộ rồi, sợ hãi tràn ngập trong lòng.

Hắn có ngu xuẩn đến đâu cũng hiểu giết người phải đền mạng.

- Đúng, không phải do ngươi đặt dưới gầm giường của ta, nhưng phiến đá đó lại do ngươi mua về, đưa cho người nhà của Nguyệt di nương, rồi bọn họ chuyển sang cho một tiểu thương nhân, rồi mới bán cho nãi nãi của ta. Phải rồi, những lời như phiến đá đó đặt dưới gầm giường có thể hưng gia nghiệp, phù hộ chủ tử sống lâu trăm tuổi chắc là từ miệng ngươi nói ra đầu tiên phải không?

Những tin tức này do Bàng Lộc bẩm báo với Đường Kính Chi, hiện giờ y nói ra còn dùng ánh mắt sắc bén nhìn xoáy vào Đường Giang, khiến cho hắn hoảng loạn, không biết phải giải thích ra sao.

- Không, không phải do bọn ta nói.

Đúng lúc này Đường Nhạc đột nhiên như nổi điên, rống lên một tiếng, co chẳng chạy ra ngoài đại sảnh. Mấy hộ vệ đứng gác ở cổng đồng loạt rút cương đao ra.

- Đừng giết!

Đường Kính Chi vội quát.

Hai hộ vệ đưa chân ra, ngàng Đường Nhạc ngã lộn nhào, người khác ấn chặt xuống đất. Đường Kính Chi mặc kệ cho hắn nằm đó vùng vẫy chửi bới kêu gào, lại nhìn sang Đường Giang:

- Tới giờ ngươi còn không chịu thừa nhận do ngươi làm sao, cho ngươi biết, nếu ta đã đứng đây, tuyệt đối không chỉ nói xuống không có chứng cớ, người nhà của Nguyệt di nương làm những gì, ta tra rõ cả rồi.

Nếu chẳng phải có thăng nhi tử vô dụng, phòng tuyến tâm lý bị phá vỡ, Đường Giang còn muốn cãi chày cãi cối một lúc nữa, nhưng giờ hắn có nhận hay không tựa hồ không ích gì nữa.

Đường Nhạc là độc tử, từ nhỏ tới lớn bị hắn nuông chiều sinh hư, cờ bạc gái mú không cái gì không tinh thông, đám tiểu thiếp này cũng là hắn lôi về từ chỗ lầu xanh, hắn còn là tên đại thiếu gia ăn hại yếu nhớt, không chịu được khổ, nhát gan, là thứ củi mục trăm phần trăm.

Hiện giờ đụng tới chuyện mạng người, sao hắn không sợ, chưa đợi người ta tra hỏi, hắn đã hét lớn:

- Ta khai, ta khai hết, chuyện này do một tay phụ thân ta bày ra.

Nghe thấy Nhi tử khai mình ra, mặc Đường Giang không còn chút sắc máu nào, nhưng hắn không ngạc nhiên nhiên hay tức giận, vì hắn quá hiểu đứa con này.

Một thứ phế vật không được việc gì.

- Kính Chi, ngươi tha cho ta đi, chuyện này có liên quan gì tới ta đâu, toàn do phụ thân ta làm cả mà. Dù sao ta cũng là thúc phụ của ngươi, chúng ta cùng chung dòng máu họ Đường mà, ngươi tha cho ta nhé.

Nhìn Đường Nhạc khóc lóc trơ trẽn vô sỉ bán đứng phụ thân, Đường Kính Chi cực kỳ khinh bỉ, có điều khinh thì khinh, có tên phế vật này khai báo, bớt được cho y không ít thời gian công sức, ít nhất thì Đường Giang cũng đã thất thần ngồi sụp xuống đất, không phản kháng nữa.

- Tội các ngươi làm đã được ta tra rõ, cho nên hiện các ngươi khai hay không khai cũng vô dụng, giờ thì theo ta về Đường phủ một chuyến.

Đường Kính Chi phất tay, đám hộ vệ ùa tới, lần nữa gác đao lên cổ đám người này, đám oanh yến vừa song còn làm đỏm làm dáng nũng nịu lấy lòng lão gia lúc này chỉ biết la hét chói tai.

Có điều mới hét được một vài câu liền ngưng bặt, vì từng thanh đao tỏa sáng lành lành đặt lên cổ các ả, có ả còn bị rạch cho một đường máu, sợ hãi, không ả nào dám mở miệng nữa.

Đường Kính Chi gọi Thị Mặc tới thì thầm mấy câu, rồi hạ lệnh đem toàn bộ người trong nhà áp giải về Đường phủ, Thị Mặc nghe chủ tử dặn xong thì tỏ vẻ nghi hoặc, song vẫn đi về phía đám hộ vệ phía trước.

Cả chủ tử lẫn hạ nhân trong nhà Đường Giang tổng cộng có gần 30 người, bị hơn hai mươi hộ vệ của Đường phủ cầm cương đao vây ở giữa, trong đó Đường Giang, Đường Nhạc được đãi ngộ đặc biệt, một tên có hai thanh đao kề cổ, đề phòng bọn chúng bỏ chạy.

Do người đông, nên thành một hàng dài, đi được chừng năm trăm mét, mấy người đi trên cùng dưới sự chỉ huy của Thị Mặc càng đi càng chậm, dần dần kéo dãn khoảng cách với những người khác, Đường Kính Chi đi sau mấy người đó, ra lệnh bọn họ dừng lại, sau đó lại bảo Bàng Lộc tới phía trước trông nom.

Bàng Lộc nghe lệnh liền đi nhanh về phía trước, chỉ có điều khuôn mặt trầm tư.

Đoàn người cuối cùng này trừ Thị Mặc và mấy hộ vệ ra, chỉ có Đường Vương Thị, Đường Triệu Thị, cùng với đôi đường muội đường đệ của Đường Kính Chi.

Đường Giang mặc dù giữ kín chuyện muốn hãm hại Đường Kính Chi, nhưng do hắn thích uống rượu, chơi đoán đố, nên mấy ả tiếp thiếp nghe phong phanh được chuyện này. Đường Vương Thị, Đường Triệu Thị mặc dù không được sủng ái, nhưng lâu dần, không phải là không biết chút gì.

Đường Vương Thị thấy Đường Kính Chi giữ riêng nhóm người của mình ở lại, đầu cúi xuống, ôm chặt đứa cháu trai trong lòng, người run rẩy. Đường Triệu Thị thì ôm nhi nữ sợ tới mụ mị cả người, khóc thút thít.

- Cháu Đường Kính Chi thỉnh an hai vị, vừa rồi có chỗ nào đắc tội, mong hai vị rộng lượng không trách.

Đi tới một bước, Đường Kính Chi khom lưng thi lễ.

Đường Vương Thị quá lành tính thật thà, bị đáp tiểu thiếp trong nhà o ép bắt nạt, may mà bà sớm sinh cho Đường Giang đứa con trai, nếu không sớm bị đuổi về nhà mẹ đẻ rồi.

Đường Triệu Thị thì chất phác chậm chạp, có điều so với bà bà thì cứng rắn hơn đôi chút, thêm vào hiện cả hai đứa con đều cần nàng bảo vệ, dù có sợ tới đâu nàng cũng phải kiên cường, run run đưa tay ra đỡ hờ:

- Đứng dậy đi, chuyện này không trách ngươi được.

Nghe lời này Đường Kính Chi hiểu hai nữ nhân trước mắt biết chuyện Đường Giang hại mình.

- Kính ... Kính Chi, thẩm nương biết biết lão thái gia và tướng công ta có lỗi với ngươi, nhưng bọn nhỏ này không có lỗi, dầu thế nào thì bọn chúng cũng mang họ Đường, cùng một mạch máu với ngươi, thẩm nương xin ngươi tha cho bọn chúng một mạng.

Nghĩ tới nếu bước vào Đường phủ, tính mạng con mình khó giữ, Đường Triệu Thị bất chấp hết, quỳ xuống cầu xin:

Đường Vương Thị hai chân run lên, quỳ xuống dập dầu bình bịch, kéo cả đứa cháu quỳ xuống dập đầu với Đường Kính Chi.

Thằng bé không được chuẩn bị trước, hai gối đập mạnh xuống đất, đau nhói tới tim, nó muốn khóc, nhưng nhìn mấy hộ vệ tay cầm cương đao, bộ dạng như hung thần, sợ tới không dám khóc.

- Mọi người mau đứng lên.

Đường Kính Chi vội đi tới đỡ, Thị Mặc lúc này đã đoán ra chủ tử muốn làm gì nên cũng giúp một tay..

- Cháu biết chuyện này không liên quan tới mọi người, cho nên giữ riêng mọi người lại là để tha cho mọi người đi.