Chương 155: Không phải cố gắng mà là dốc hết sức

Đã biết bản tính của Trương Gia, cho nên Đường Kính Chi không lập tức lên tiếng khuyên can, mà thay đổi đề tài:

- Trương tiên sinh, muốn khai hoang đào kênh, chỉ dựa vào mỗi một mình tiên sinh là không được, tiên sinh xem xem có thể tìm mấy vị trợ thủ bên cạnh khi còn làm quan cùng giúp việc này được không?

Trương Gia trước kia khi làm quản sự truân điền, thủ hạ còn có bảy tám tiểu lại, nếu không có những người này giúp đỡ, một mình ông ta cũng chẳng thể dùng ba năm điề tra được tỉ mỉ như thế.

Chỉ là ông ta rời nhiệm rồi, nhưng bảy tám tiểu lại kia vẫn kiếm miếng ăn trong cửa quan, muốn khuyên người ta bỏ đi thân phận công sai e là khó khăn nhất định.

- Chuyện này Trương mỗ sẽ cố gắng.

Nhìn Trương Gia mặt lộ vẻ khó khăn, Đường Kính Chi sao không hiểu ông ta lo cái gì, việc này y đã chuẩn bị trước, quyết không để có chút sai sót nào:

- Trương tiên sinh, ở chuyện này tại hạ hi vọng tiên sinh sẽ dốc hết sức, chứ không phải chỉ là cô gắng, tiên sinh nghĩ xem, đây là công trình to lớn cỡ nào, nếu như bên cạnh ngài không có vài người sai bảo thuận tiện thì sao được? Hơn nữa bọn họ đã theo ngài thăm dò địa hình nơi đó, có hiểu biết nhất định, nếu tìm được bọn họ, sẽ là sự trợ giúp rất lớn.

Thấy Trương Gia dù gật đầu liên tục nhưng mày nhíu chặt, Đường Kính Chi mỉm cười:

- 150 lượng bạc, Trương tiên sinh hãy nói với mấy vị đó, bất kể chuyện thành hay không, đợi qua mùa đông này, tại hạ đều dâng lên mỗi người một ngân phiếu 150 lượng.

Đường Kính Chi cấp thu nhập cho bản thân, Trương Gia chối từ xin bớt, nhưng ngân lượng cho mấy thủ hạ cũ, tất nhiên càng nhiều càng tốt, nghe con số 150 lượng, trong lòng ông ta tự tin hẳn, quan sai thì sao nào, chẳng phải vì kiếm tiền nuôi gia đình à?

Bằng chút lương bổng của triều đình, dù bọn họ không ăn không uống cả đời cũng chẳng tích góp được 150 lượng.

- Được!

Trương Gia vỗ đùi:

- Đường công tử, chuyện này cứ giao cho Trương mỗ.

Trương Gia đồng ý rồi, Đường Kính Chi lại trở nên nghiêm túc, nhắc:

- Trương tiên sinh, chuyện khai hoang đào kênh này tạm thời chưa thể tiết lộ, cho nên đi tìm mấy vị công sai, tiên sinh nhất định phải cẩn thận một chút, nếu như trong số bọn họ có ai ham rượu lỡ việc, ngài tạm bỏ qua đã, thời khắc tới hẵng mời cũng không muộn.

Trương Gia tuy không rõ Đường Kính Chi làm trò gì, nhưng thấy y nói rất thận trọng liền gật đầu, trong mấy người đó đúng là có người thích uống rượu khoác lác lung tung.

Đường Kính Chi nhìn trời, thấy vẫn còn sớm, liền đề nghị:

- Trương tiên sinh, hôm nay ngài có chuyện gì phải làm không? Nếu không có chúng ta cưỡi ngựa tới chỗ đất hoang đó xem xét một lượt.

- Không vấn đề gì.

Trươn Gia đặt chén rượu xuống, thoải mái nhận lời.

Sảnh bên, tai Ngọc Nhi rất thính, nghe hết cuộc đàm thoại giữa Đường Kính Chi và Trương Gia, cũng đặt đũa xuống, nhìn mẹ con Trương phu nhân, hơi trầm tư.

Không đợi Đường Kính Chi sang tìm, Ngọc Nhi chủ động đi ra đại sảnh, Trương phu nhân thấy khách sắp đi, nắm tay con gái theo ra.

- Ngọc Nhi, ta muốn cưỡi ngựa ra ngoài thành đi một vòng, nàng có hứng thú này không?

Đường Kính Chi không biết mình nói gì bị nàng nghe hết rồi, đứng lên hỏi:

Lặng lẽ gật đầu, thoáng chốc ánh mắt Ngọc Nhi lóe lên, Đường Kính Chi thì ngẩn ra, ánh mắt nhìn Trương Đình, thầm hổ thẹn, vừa rồi y còn thấy tiểu nha đầu này không hiểu chuyện, phải quản giáo nghiêm khắc, không ngờ nó cướp khối nguyên bảo là vì muốn mới y sư khám bệnh cho ngoại công, tấm lòng hiếu thảo đáng quý.

Ngọc Nhi vừa rồi dùng truyền âm mật nhập kể nguyên do cho Trương Đình cướp khối nguyên bảo cho Đường Kính Chi, y đứng đó quan sát đại sảnh đơn sơ này.

Trừ cái bàn cũ kỹ ra thì chẳng có cái gì khác, sơn quét trên cửa sổ đã bong tróc quá nửa, lộ ra lớp gỗ thâm đen, cửa sổ tuy không lọt gió, nhưng dán bằng thứ giấy không tốt, ánh sáng không thể xuyên qua được, khiến cho trong phòng rất u ám, câu nhà chỉ có bốn vách tường dùng trong trường hợp này cũng chẳng sai bao nhiêu.

- Trương tiên sinh, tại hạ có tờ ngân phiếu 100 lượng này, ngài nhận trước đi.

Đường Kính Chi móc ra một tờ ngân phiếu, dùng hai tay đưa tới.

Trương Gia sửng sốt, vội đẩy ngân phiếu trở lại, nghiêm túc nói:

- Không công không nhận lộc, Trương mỗ giờ còn chưa làm bất kỳ điều gì cho Đường công tử, sao có thể nhận số tiền này.

Đường Kính Chi chẳng thể vạch trần nguyên nhân ra, nếu không Trương Gia giữ thể diện sẽ quyết không nhận, chỉ nói:

- Trương tiên sinh, số tiền này không phải chỉ cấp cho ngài, mà là chi phí để ngài đi nói chuyện với mấy thủ hạ cũ, cùng tiền công ứng trước, ngài cứ thu lấy đi. Tại hạ không muốn có sơ xuất nào cả.

Ném tiền ra trải đường, tất nhiên sẽ dễ dàng hơn nhiều, Trương Gia hơi do dự một chút, đành thu lấy ngân phiếu vào tay:

- Đường công tử yên tâm, Trương mỗ nhất định sẽ tìm toàn bộ mấy thuộc hạ cũ tới ra sức cho Đường gia.

- Được, vậy chúng ta xuất phát đi.

Đường Kính Chi nói xong liền đi trước, Ngọc Nhi theo sát, Trương Gia giao tiền cho thê tử trông nom dặn dò mấy câu, rồi mới đi ra.

Trương phu nhân nhận lấy ngân phiếu, nắm thật chặt, phụ thân mình, cuối cùng cũng được cứu rồi.

Rời nhà Trương Gia, Đường Kính Chi thấy mấy hộ vệ đã ăn no uống say, đang nằm khoèo nghỉ ngơi ở khoảng đất trống, thấy y tới, vội vàng đứng dậy chạy tới đợi lệnh.

- Các ngươi phái mấy người về kiếm vài con ngựa chạy khỏe ra đây, ta và Trương tiên sinh có việc phải ra ngoài thành một chuyến.

Đường Kính Chi nói xong, lập tức có mấy hộ vệ đáp lời, xoay người chạy về Đường phủ.

- Trương tiên sinh, chúng ta tạm dùng hai chân đi một lúc nhé?

Nhìn Trương Gia đi ra, Đường Kính Chi cười hỏi:

Trương Gia gật đầu:

- Được, trước kia còn tại nhiệm, vì thăm dò địa hình vẽ bản đồ, Trương mỗ cùng mấy trợ thủ đi không ít đường đất, hơn nữa còn đi toàn là đường núi, cho nên mỗi lần rời thành, lương thực mang theo không nhiều, nhưng giày thì phải mấy đôi.

Đường Kính Chi cười ha hả, kết bạn vừa đi vừa trò chuyện, hướng về phía cổng bắc Lạc Thành, khi bọn họ gần tới cổng thành thì mấy hộ vệ cũng cưới ngựa tới nơi, những người này mỗi người cưỡi một con ngựa dắt theo một con ngựa vừa vặn đủ cho tất cả mọi người.

Con tuấn mã màu đen lần trước bị Ngọc Nhi thuần phục cũng được dắt tới, Ngọc Nhi tiếp lấy dây cương, tung mình lên ngựa, ngựa là động vật có tình cảm, một khi nhận chủ rồi rất thích thân mật với chủ, nó vừa thấy Ngọc Nhi, mũi thở phì phì, quay đầu lại cọ vào đùi nàng.

Ngọc Nhi lấy tay vuốt ve một lúc nó mới đi tới trước mặt Đường Kính Chi.

- Mày cũng giỏi làm nũng thật đấy.

Đường Kính Chi ôm lấy cổ con ngựa, buồn cười vỗ cho nó một phát, con tuấn mã dụi đầu vào ngực y lắc một hồi, Đường Kính Chi không đề phòng, thiếu chút ngữa ngã nện mông xuống đất, làm đôi mắt Ngọc Nhi ánh lên một nụ cười.

Đùa nghịch với con ngựa đen một hồi, Đường Kính Chi mới lên một con ngựa màu trắng, vung roi, phóng nhanh ra khỏi cửa thành, Ngọc Nhi và những người còn lại cũng bám sát gót.

Mấy hộ vệ cố ý phóng ngựa chậm hơi, giữ một khoảng cách nhất định với chủ tử, như thế tiện bao quát xung quan chuẩn bị trước nếu xảy ra bất trắc, hơn nữa để chủ tử nói chuyện.

Mảnh đất hoang đó cách phía đông Lạc Thành hơn bốn mươi dặm, đám Đường Kính Chi rời thành bắc, vòng qua quan lộ, tới đất trống mới thả cho ngựa thỏa sức tung vó, đi đi về về tới hơn 80 dặm, bọn họ không có nhiều thời gian trì hoãn trên đường.

Cưỡi trên mình ngựa, để gió lùa vào mặt, nhìn khung cảnh trôi vùn vụt lại phía sau, phải nói cực kỳ khoan khoái, gần một canh giờ sau, bọn họ cũng tới được đích.