Chương 152: Lại tới Trương gia

"Cộc, cộc, cộc" Giống như lần trước Đường Kính Chi vẫn đích thân tới gõ cửa.

- Ai đó?

Giọng già nua từ trong sân hỏi:

Giọng nói này không lạ gì nữa, chính là ông già tóc trắng mở cửa lần trước, Đường Kính Chi đáp:

- Lão đại gia, là vãn bối Đường Kính Chi, mời người mở cửa, vãn bồi tìm Trương đại nhân có chuyện thương lượng.

Y dứt lời, tiếng bước chân trong sân rõ ràng nhanh hơn nhiều.

Ông già trông cửa cho Trương gia trước kia luôn bị người ta gọi là lão già, lão thất phu, lần trước Đường Kính Chi tới nhà bái phỏng, lần đầu tiên ông ta được một vị công tử hào môn gọi là lão đại gia, cho nên cái tên Đường Kính Chi vẫn còn nhớ rõ như in, thấy y lại tới làm khách, tất nhiên không chậm trễ, nhanh chóng ra mở cửa.

- Thì ra là Đường công tử, lão gia nhà tiểu nhân đang ở trong nhà, mời vào, mời vào.

Lão bộc nhiệt tình tình nói, tránh sang bên nhường đường.

Đường Kính Chi không vào ngay, mà nói:

- Nếu Trương đại nhân ở nhà, vậy xin lão đại gia vào thông báo cho một tiếng.

- Không cần đâu, Đường công tử vào đi.

Cửa gian phòng chính bật mở, nguyên Trương Gia nghe có người nói chuyện bên ngoài, chủ động đi ra.

Nhìn thấy lại là Đường Kính Chi, Trương Gia có chút bất ngờ, thầm nhủ, vị đại tài tử này tới đây phải chẳng đã có được công văn cho phép khai hoang đào kênh rồi?

- Tại hạ bái kiến Trương đại nhân.

Đường Kính Chi từ xa đã chắp tay thi lễ.

Hôm nay Trương Gia vẫn mặc bộ trường bào xanh, tuy không mới nhưng sạch sẽ phẳng phiu, có điều khí sắc có vẻ không được tốt lắm, cười khổ nói:

- Đường công tử không cần khách khí như thế, mời vào, còn nữa, lần sau đưng gọi Trương mỗ là Trương đại nhân, ta bị mất chức quân, hiện thân phận chỉ là thường dân áo vải thôi.

Đường Kính Chi không tiếp lời, chỉ theo sát ông ta vào trong phòng, đi tới trước cái bàn cũ kỹ, đặt hộp thức ăn trong tay xuống, lấy rượu thịt bên trong đặt lên bàn, chẳng khách khí nữa, như nói chuyện với người bạn cũ:

- Lại đây nào, thức ăn này tại hạ mua từ Thiên Lý Hương, chúng ta cùng uống vài chén.

- Được.

Mất quan chức, tiền bạc cũng eo hẹp, Trương Gia chẳng mấy lần dám uống rượu nữa, sảng khoái nhận lời, tới cầm bầu rượu rót cho mình và Đường Kính Chi.

Ngọc Nhi từ khi vào đại sảnh, không hề khách khí ngồi luôn bên cạnh Đường Kính Chi, có điều là nữ nhân, nàng không thể ăn uống cùng bàn với Trương Gia được.

Đường Kính Chi cầm chén rượu lên chạm cốc với Trương Gia, ngửa cổ uống một hơi hết sạch, cười nói:

- Rượu ngon, rượu Quế Hoa của Thiên Lý Hương của nhiên cực thuần, dư vị kéo dài.

- Đúng vậy, mười năm trước ông chủ của Thiên Lý Hương cất công tới tận Việt Châu mua lấy phương thức ủ rượu Quế Hoa, cho nên Thiên Lý Hương mới có được thành tựu ngày nay.

Trương Gia chép miệng, hổi tưởng dư vị chưa tan.

Rượu Quế Hoa của Thiên Lý Hương màu vàng nhạt, vào miệng êm, xuống tới bụng làm đan điền có hơi nóng lan tỏa, cực kỳ dễ chịu, thêm nữa mùi hương ngào ngạt, ợ hơi cũng thơm, không như loại rượu khác uống vào miệng toàn mùi khó ngửi.

- Trương tiên sinh đã thích như thế chúng ta cạn chén nữa.

Đang là quan biếm thành bình dân, chẳng ai dễ chịu được, nên sắc mặt Trương Gia lúc nãy mới không tốt, Đường Kính Chi liền thay đổi cách xưng hô, hơn nữa từ "đại nhân" theo quy củ chỉ được dùng với quan viên trong triều, nếu dùng bừa bãi bị người ta tố cáo lên nha môn sẽ gặp không ít phiền phức.

Nghe Đường Kính Chi thay đổi cách xưng hô, Trương Gia mỉm cười, thiện cảm với người đối diện lại tăng thêm một phần, với thân phận của y mà vẫn có thể giữ phép lịch sự với một quan viên thất thế như ông ta, đúng là hiếm có.

- Nào, cạn chén.

Trương Gia nâng chén lên, vui vẻ uống cạn.

Ngọc Nhi sáng sớm rời giường, đầu tiên là luyện võ, sau đó theo Đường Kính Chi chạy bộ, tới tầng hầm một chuyến, tới giờ chưa có cái gì vào bụng, nhìn Đường Kính Chi ngồi đó thoải mái chén qua chén lại với người ta, không đoái hoài gì tới mình, lòng thầm tức giận.

Cái này do Đường Kính Chi sơ ý, vì ở thế kỷ 21, nam nhân và nữ nhân ngồi cùng bàn ăn uống là chuyện bình thường, chẳng cần phải nói.

Ngọc Nhi đang sinh lòng bất mãn thì thấy rèm cửa đối diện khẽ lay động, tiếp đó có một bàn tay nhỏ vén rèm lên, len lẽn nhìn về phía đại sảnh, thấy ánh mắt nàng, hoảng sợ buông tay, cấp tốc lui lại.

Ngọc Nhi rất tinh mắt nên nhìn thấy rõ vừa rồi vén rèm nhìn trộm là cô bé chừng sáu bảy tuổi, mắt to trong veo, thoáng liếc qua đã thấy rất đáng yêu.

Đang bực mình hai nam nhân kia sắp động đũa mà mình chỉ ngồi nhìn đến thèm mà không ăn được, Ngọc Nhi đảo mắt một vòng tức thì nảy ra một kể, sáng sớm nàng vận động rất nhiều, không ăn chút gì đó không được.

- Trương tiên sinh, trong phòng này có người khác phải không?

Trương Gia từ lúc Ngọc Nhi đi vào vì tị hiềm nam nữ đến nhìn nàng một cái cũng không dám, về sau thấy nàng điềm nhiên ngồi xuống bên cạnh Đường Kính Chi liền biết thân phận không thể thấp, lúc này nghe nàng hỏi, Trương Gia hạ mí mắt nhìn xuống, mới đáp:

- Đúng thế, có tiện nội và nữ nhi của Trương mỗ đều ở sảnh bên.

Ngọc Nhi cau mày, lóng sinh ra vài phần bất mãn với ông ta, đâu có chuyện mình ngồi ăn uống thỏa thuê ở đại sảnh, nhưng bỏ mặc vợ con ở bên ngồi nhìn, thuận tiền nàng trừng mắt nhìn Đường Kính Chi, cái tên này cũng là đồ óc heo phổi bò, uổng cho mình còn nhận lời dạy y võ công, vậy mà đến ăn cơm cũng chẳng nhớ tới mình.

Ngọc Nhi liền đề nghị:

- Nếu như Trương phu nhân và lệnh ái đều ở đây, sao không gọi ra gặp mặt?

Trương Gia hơi do dự, chuyện này không phải phép, nhưng khách quý lên tiếng, từ chối càng vô lễ hơn:

- Đương nhiên là được rồi, hai vị chờ một chút, Trương mỗ gọi tiện nội ra gặp mặt.

Rồi đứng dậy chắp tay cáo lỗi rồi sang phòng bên.

Đường Kính Chi nghi hoặc nhìn sang Ngọc Nhi, nàng vốn không thích bắt chuyện tiếp xúc với người khác mà, sao hôm nay lại cố tình đòi gặp mặt vợ con người mới gặp lần đầu, không ngờ vừa quay sang, thấy Ngọc Nhi chẳng thèm nhìn mình, quay ngoắt đầu đi.

Í, mình chọc giận bà cô này lúc nào thế?

Đường Kính chi sờ mũi, ù ù cạc cạc chẳng hiểu ra làm sao, lúc này rèm cửa phòng bên vén lên, Trương Gia dẫn thê tử và nữ nhi cùng đi ra.

Trương phu nhân đứng sau lưng Trương gia, mặc áo xanh thẩm, chiếc váy đã giặt tới bạc màu, dung mạo đoan chính ưa nhìn, sắc mặt ửng hồng, mắt nhìn chằm chằm mặt đất không dám ngẩng đầu lên, nhìn một cái là biết tính rụt rè, ít tiếp xúc với người.

Nữ nhi của Trương Gia chừng 7 tuổi, cô bé này lại không biết sợ, mặc bộ y phục xanh biếc, mới hơn của cha mẹ rất nhiều, nó nắm tay mẹ, đôi mắt lớn đen láy mở rất to, nhìn qua nhìn lại Đường Kính Chi và Ngọc Nhi, có lẽ vừa rồi bị Ngọc Nhi phát hiện ra nhìn trộm, cho nên gặp ánh mắt của nàng, vội chuyển mắt đi né tránh.

Đường Kính Chi vội đứng dậy, chắp tay thi lễ:

- Tại hạ Đường Kính Chi, ra mắt Trương phu nhân.

- Đường ... Đường công tử không cần khách khí như thế, mau đứng lên đi.

Trương phu nhân hơi lúng túng, đưa tay đỡ hờ.

Đợi Đường Kính Chi đứng dậy, Ngọc Nhi mới đi tới nhún eo thi lễ:

- Thiếp thân Ngọc Nhi ra mắt Trương phu nhân.

Nghe Ngọc Nhi giới thiệu, Trương Gia mới biết nữ tử che mặt này không phải là chính thất phu nhân của Đường Kính Chi. Đối diện với nữ tử, Trương phu nhân tỏ ta tự nhiên hơn, nàng đi tới, đỡ Ngọc Nhi dậy, rồi kéo con gái đến, bảo:

- Đình Nhi, mau thi lễ với khách.

Trương Đình chớp đôi mắt đáng yêu, giọng trong trẻo:

- Đình Nhi ra mắt Đường ca ca, Ngọc tẩu tầu.

- Bừa bãi, Đình Nhi, vừa rồi chẳng phải đã bảo con phải gọi là thúc thúc và thẩm thẩm sao?

Trương phu nhân thấy nữ nhi nói thế thì quýnh lên, vội nghiêm mặt trách, khách hôm nay thân phận không phải tầm thường, không đúng lễ phép sẽ bị trượng phu mắng không biết dạy con, nàng kéo nữ nhi ra đằng sau, như gà mẹ che chở cho gà con, áy náy nói:

- Đều tại thiếp thân thường ngày quản giáo không tới nơi tới chốn làm Đình Nhi nói sai, mong hai vị rộng lòng không trách nó.