Đương Úc Hương thấy thế thì thú vị lắm, hỏi:
- Cháu muốn đổi yêu cầu gì?
- Cháu muốn xin Nhị thẩm đem Nhị thúc cho Thiên Nhi mượn một ngày, Thiên Nhi nghe mẫu thân nói, ngày nào Nhị thúc cũng ngủ cùng Nhị thẩm.
Đường Thiên chỉ mới hơn bốn tuổi, nó sống trong hậu viện với mẹ, nên nam nhân mà nó tiếp xúc nhiều nhất là Đường Kính Chi, thêm vào Đường Kính Chi luôn đối xử tốt với nó, nó mơ hồ coi đó như phụ thân của mình vậy đặc biệt có cảm giác dựa dẫm vào Đường Kính Chi, nên mới bất thình lình nói ra câu này.
Chỉ là mặc dù nói trẻ con không biết cố kỵ, nghĩ cái gì nói cái đó, nhưng lời này lọt vào tai mọi người trong phòng lại biến thành các ý nghĩa khác nhau.
Chu Quế Phương sững người tiếp ngay đó tên má hiện lên ai áng mây đỏ, nóng như phát sốt, không biết phải dấu mặt vào đâu cho hết xấu hổ này, câu nói của nhi tử nàng thực sự quá dễ khiến người ta hiểu lầm.
Hiểm lầm nàng dạy con như thế, muốn lợi dụng Đường Kính Chi xưa nay luôn quý Đường Thiên, cùng chính thất tranh sủng, tranh nam nhân.
Lâm Úc Hương cũng không ngờ đứa bé bốn tuổi lại nói một câu như thế, nàng đứng ngây ra tại chỗ, gò má trắng trẻo nóng lên, ngày nào cũng ngủ cùng nhau, khụ, Quế Phương thực sự đem những lời như thế này nói cho một bé nghe sao?
Nàng còn chưa biết phải trả lời thế nào thì Chu Quế Phương mặt theo khuôn mặt đỏ như lửa đi tới kéo Đường Thiên về bên cạnh, mắng:
- Thiên Nhi, sao con có thể nói với Nhị thẩm những lời thế này, còn ra điều kiện, trước kia nương thân dạy con ra sao, không có lớn nhỏ gì cả.
Đối với mẫu thân thường ngày hết sức nghiêm khắc, Đường Thiên có hơi sợ, nó cúi đầu ủy khuất nói:
- Nương thân, hài nhi nhớ Nhị thúc nên mới nói lời không nên nói, hài nhi biết sai rồi.
Lâm Úc Hương hồi phục tinh thần, liền kéo Đường Thiên quay trở lại bên mình, Chu Quế Phương là người như thế nào thì nàng cũng hiểu phần nào, nên không sinh ra suy nghĩ méo mó:
- Quế Phương, muội đang làm cái gì thế, Thiên Nhi còn nhỏ mà, đừng làm nó sợ.
Tri Đông Tri Thu theo Tường Vi ai di học quy củ, thân thiết rồi được nghe kể nhiều chuyện, biết nhiều thứ, cho nên tâm tư cũng nhiều, nhìn nhau trầm ngâm.
Lâm Úc Hương nói xong còn nhìn Chu Quế Phương trách móc, rồi mới quay sang xoa đầu Đường Thiên:
- Thiên Nhi, cháu nhớ Nhị thúc lắm sao?
Đường Thiên gật mạnh đầu, hai mắt đầy mong đợi.
- Vậy được rồi, đợi Nhị thúc đi xe về, Nhị thẩm sẽ bảo người tới thăm Thiên Nhi nhé, được không nào?
Lâm Úc Hương béo cái má bầu bĩnh của Đường Thiên, đứa bé đáng yêu này làm nàng thực sự rất thích.
Đường Thiên thấy Nhị thẩm đồng ý rồi thì cười toét cả miệng, dù gì nó chỉ là đứa bé thôi, sướng lên là quy củ gì cũng ném lên tận chín tầng mây, ôm lấy một cái tay Lâm Úc Hương, lắc lấy lắc để, làm nũng hỏi:
- Nhị thẩm, vậy tới khi nào Nhị thúc mới về?
Nghe câu này Lâm Úc Hương mới nhớ ra là nàng không biết bao giờ Đường Kính Chi mới về, chút cô đơn khi buổi sáng tỉnh dậy lẻ loi một mình lại dâng lên, thầm bực tức lầm bẩm :" Khi cái tên đó đi, sao mình không hỏi khi nào y quay về chứ, có điều tên đó cũng thật đáng ghét, mình không hỏi, chẳng lẽ y không biết nói cho mình biết sao?!"
Lòng nghĩ như thế, nhưng miệng nàng dỗ:
- Chỉ một hai ngày nữa là Nhị thúc về rồi, tới khi đó đợi Nhị thúc vào cửa, Nhị thẩm sẽ bảo người tới chơi với Thiên Nhi nhé?
- Vâng ạ.
Đường Thiên rối rít gần đầu, rồi hai cái mắt tròn to đen lấy đảo qua đảo lại mấy món bánh ngon lành trên bàn.
Cái bộ dạng tham ăn đáng yêu đó của nó làm Lâm Úc Hương thích mê, nàng bế Đường Thiên lên đặt ở trên ghế, Tri Đông thấy vậy liền đưa tay gắp một đĩa nhỏ đủ các loại bánh đặt trước mặt Đường Thiên.
Đường Thiên thường ngày chẳng mấy khi được ăn vặt, nên không kén chọn gì hết, cũng không cần đũa, dùng hai bàn tay cầm bánh nhét vào mồm, chẳng mấy chốc đã khiết mặt mày quần áo lấm lem vụn bánh.
Người trong phòng trông nó ngộ nghĩnh đều thích thú, ngay Chu Quế Phương cũng mỉm cười không trách con vô phép, thấy con ăn liền mấy cái bánh, chừng sắp no rồi, lấy khăn tay ra, lau sạch thức ăn dính trên mép trên mặt nó, mắng:
- Con là đổ heo con tham ăn, còn không mau cám ơn Nhị nãi nãi.
Đường Thiên len lén làm mặt xấu với mẹ, rồi rời lòng nàng, quy củ thi lễ với Lâm Úc Hương:
- Đường Thiên tạ ơn Nhị thẩm.
Đường Thiên đáng yêu lại hiểu chuyện, Lâm Úc Hương thật muốn bế nó vào lòng thơm một cái lên cái má phính kia, hâm mộ Chu Quế Phương sinh được đứa con trai thông minh như thế.
Nhớ lại cái cảnh vừa rồi Chu Quế Phương lau mặt cho Đường Thiên, đầy ôn nhu và yêu thương, nàng cười khổ, mình cũng là vợ người rồi, nhưng sinh đứa con đáng yêu, truyền thừa hương hỏa cho nhà tướng công lại là chuyện xa xôi diệu vợi.
Nói chuyện một lúc, Chu Quế Phương gọi nha hoàn tới đưa nhi tử sang sương phòng đọc sách, lúc này mới hỏi:
- Tỷ tỷ, Nhị gia đi xa rồi sao?
- Ừ, sáng sớm hôm qua tới Kiên Thành rồi.
Lâm Úc Hương cầm chén trà lên thong thả uống:
- Không biết Nhị gia đi Kiên Thành làm gì?
- Chuyện này, hình như là tới phủ Tuyên Uy tướng quân làm khách.
Nói tới Đường Kính Chi, Lâm Úc Hương lại nhớ sáng hôm qua bị tướng công vớ bở lợi dụng nắm tay khinh bạc, thầm ngứa ngáy răng lợi.
- A, Tuyên Uy tướng quân? Chẳng lẽ vị khách quý hôm qua tới phủ chính là Trịnh công tử đã được tỷ tỷ cứu lần trước?
Mỗi sáng Chu Quế Phương cũng phải đi thỉnh an Đường lão thái quân, cho nên nàng cũng biết hôm qua có khách tới phủ.
Khẽ gật đầu, Lâm Úc Hương đáp:
- Ừm, chính là vị Trịnh công tử đó, nghe đâu vị công tử đó còn là trưởng tử của Trịnh tướng quân nữa.
- Thế thì tốt quá.
Chu Quế Phương vui mừng:
- Tỷ tỷ thật giỏi, nếu như có thể vì chuyện này mà tạo dựng được mối quan hệ với Trịnh gia thì đó là chuyện rất tốt cho Đường phủ.
Nhà mẹ đẻ Chu Quế Phương cũng là nhà thương cổ, tuy không sánh được với Đường gia, nhưng ít nhiều có thanh danh, nếu không nàng đã chẳng được gả cho Đường Hiếu Chi làm chính thê, chuyện kinh doanh nàng chưa từng làm, nhưng cũng được nghe nói nhiều hơn chuyện khác.
Lâm Úc Hương chẳng muốn nói tới chủ đề liên quan tới Trịnh Kiếm Thu, thanh niên đó trông rất tuấn tú khí phách, song cũng như Đường Kính Chi, đều không phù hợp với yêu cầu của nàng, hơn nữa trong mắt nàng, Đường Kính Chi còn hơn hắn nhiều, Trịnh Kiếm Thu chẳng qua chỉ là người qua đường thôi.
- Tỷ tỷ tựa hồ không hứng thú với mấy chuyện thế này thì phải.
Chu Quế Phương quan sát sắc mặt Lâm Úc Hương, khẽ hỏi:
- Phải, ta chỉ hứng thú với y thuật thôi, còn mấy chuyện này nghe đã thấy đau đầu.
- Như thế sao được.
Chu Quế Phương hiếm một lần nhíu mày, giọng cũng nghiêm túc hơn:
- Tỷ tỷ là chính thê của Nhị gia, tương lai là chủ mẫu nắm việc nhà, sao có thể không chú ý tới những chuyện này? Mặc dù nữ nhân chúng ta ở trong phủ đại môn bất xuất, nhị môn bất mại, nhưng với thân phận của tỷ tỷ, không nắm vững được gia sản trong nhà là không được đâu.
Thấy Lâm Úc Hương không nói, nàng lại bổ xung thêm:
- Không tin tỷ cứ nhìn lão thái quân xem, bất kể là lúc lão thái gia còn hay là lúc Đại lão gia còn, lão thái quân đều nắm rõ chuyện làm ăn của gia tộc, nếu không Đường gia trải qua bao nhiêu thăng trầm biến cố, sớm đã sập rồi. Năm xưa Nhị gia bỏ bút nghiên, gánh lấy chuyện kinh doanh, nếu không có lão thái quân đứng sau hỗ trợ đã không có ngày hôm nay.
Trước kia trong mắt Lâm Úc Hương, Đường lão thái quân là nhân vật thủ đoạn tàn nhẫn, thấy là mau chóng tránh xa, không nghĩ trên hai vai bà còn mang gánh nặng lớn như thế.
Đúng vậy, đầu tiên là Đường lão thái gia qua đời, bà mang nỗi đau mất chồng, giúp nhi tử củng cố địa vị gia chủ, rồi tiếp tục nhi tử nhắm mắt xuôi tay, bà phải đè nén bi thương người tóc trắng tiễn người tóc xanh, giúp đích tôn đưa gia tộc quay trở lại quỹ đạo.
"Đúng là một người kiên cường!" Lần đầu tiên Lâm Úc Hương có cái nhìn khác về Đường lão thái quân, sinh ra chút khâm phục.
Tri Đông Tri Thu đứng bên cạnh hầu hạ, thấy Phương nãi nãi thực lòng khuyên nhủ Nhị nãi nãi chú tâm vào việc gia tộc, địch ý với nàng vì chuyện làm bình thê của Nhị gia liền giảm mạnh.