Chương 125: Bình thê.

Trong hào môn đại viện, thân phận nữ nhân thấp nhất của chủ tử là thông phòng nha hoàn, có thể ngủ với chủ tử, nếu tương lai sinh con cái, có khả năng lên làm tiểu thiếp, đám Sương Nhi mặc dù là tiểu thiếp nhưng trong phủ gần như chẳng có chút quyền lực nào, hơn nữa gả vào Đường phủ, các nàng bằng với việc không có nhà mẹ đẻ.

Nhưng bình thê lại khác, chẳng những ngồi ngang hàng với chính thê, con cái sinh ra thuộc đích hệ, hơn nữa, bình thê cũng là thê tử, nhà mẹ đẻ, là thông gia nhà nam.

Bằng vào chừng đó thôi đủ để đám Sương Nhi nhìn mà thèm, nếu nói các nàng không có chút ghen tị hâm mộ nào thì tuyệt đối là giả dối.

- Úc Hương, ngươi gả cho Nhị gia hơn một tháng rồi, lại là thân phận chính thê, sau này chiếu cố cho Quế Phương nhiều hơn, tính nó quá mềm yếu.

Mặc dù Đường lão thái quân muốn Đương Úc Hương ghen để sớm ngày viên phòng với Đường Kính chi, thêm hương hỏa cho Đường gia, nhưng ghen tuông tuy là chuyện nhỏ, có điều nhất định không thể vì thế mà khiến hậu viện chó gà không yên.

Hơn nữa cũng chính vì Chu Quế Phương tính cách mềm yếu, cho nên bà mới dám nâng nàng lên làm bình thê, nếu không hậu viện Đường Kính Chi có hai nữ chủ tử cùng mạnh mẽ, chỉ e sẽ thực sự sinh ra chuyện không hay.

Nghe lời Đường lão thái quân bảo, Lâm Úc Hương chỉ biết gật đầu theo bản năng, lòng hoang mang, cảm thấy mọi thứ không chân thực.

- Quế Phương, mặc dù còn chưa làm nghi thức gì, nhưng lời lão thân nói ra thì ngươi đã là nữ nhân của Nhị gia rồi, đi, dâng cho Úc Hương một chén trà.

Đường lão thái quân đưa mắt ra hiệu cho Chu Quế Phương, cười tủm tỉm nói:

Bà nóng lòng đưa Chu Quế Phương vào trong tiểu viện của đích tôn, nếu không Đường Kính Chi về, một khi nổi tính ương bướng lên thì chuyện này hỏng là cái chắc.

Từ khi Đường lão thái quân công bố tin tức, Chu Quế Phương mặt nóng như phát sốt, mặt cúi gằm xuống, thiếu chút nữa vùi vào giữa hai bầu ngực cao cút của nàng, mặt nàng vốn mỏng, lại dùng thân phận tẩu tẩu cưới tiểu thúc, làm sao không xấu hổ, làm sao không thẹn cho được?

Nhưng xấu hồ thì xấu hổ, hiện thực vẫn phải đối diện, trước khi tới đây, nàng đã quyết, chưa nói vì mình, chỉ riêng vì nhi tử, nàng phải kiên cường dũng cảm đối diện.

Nữ nhân sinh con, nữ nhân làm mẹ, con cái chính là dũng khí lớn nhất của họ.

Đằng sau hai chữ mẫu thân, nó đại biểu cho quá nhiều hàm nghĩa, ẩn chứa sức mạnh không ai lường hết được.

Hít sâu một hơi, nhớ tới ánh mắt nhi tử khao khát được chơi đùa cùng Đường Kính Chi, Chu Quế Phương thoáng chốc đã bình tĩnh lại, nàng cầm ấm trà, dưới ánh mắt chú ý của mọi người, chậm rãi rót một chén, tay rất vững, không có giọt nước nào tràn ra ngoài, sau đó nhẹ nhàng bưng tới trước mặt Lâm Úc Hương thi lễ.

- Quế Phương mời tỷ tỷ dùng trà, chúc tỷ tỷ sức khỏe an khang, vạn sự như ý.

Chính thê dù sao vẫn cao hơn bình thê một cấp, cho nên Chu Quế Phương phải gọi Lâm Úc Hương là tỷ tỷ.

Lâm Úc Hương cứ ngây ngây nhìn chén trà trước mắt, tay đưa ra nhận lấy, nhấp một ngụm, nhưng trong lòng không thể tiếp nhận được chuyện này, có điều nàng biết Chu Quế Phương gả cho tướng công vớ bở đã là chuyện ván đóng thuyền, nên tận lực bình tĩnh nói:

- Tẩu .. Khụ, à, không .. Quế Phương, muội đứng dậy đi, không cần khách khí như thế, sau này chúng ta là tỷ muội rồi, cần phải thân cận nhau hơn mới được.

Chu Quế Phương khẽ đáp lời, thong thả đứng thẳng lên, Lâm Úc Hương nhìn khuôn mặt kiều diễm như đóa hoa nở rộ tỏa hương ngào ngạt này, đột nhiên có hơi thất thần, lúc này nàng mới thực sự nhìn kỹ Chu Quế Phương, đúng là một tiểu nương tử thành thục quyến rũ.

Chỉ là chuyện cưới tẩu tẩu này, tướng công vớ bở có chịu đồng ý không? Cho dù Lâm Úc Hương biết Đường Kính Chi là vãn bối, ở chuyện hôn nhân đại sự không có quyền phản bác, nhưng nàng vẫn muốn biết thái độ và cái nhìn của Đường Kính Chi về việc này ra sao.

Uyển Nhi thấy Đường lão thái bảo Chu Quế Phương dâng trà cho Lâm Úc Hương nói lên thân phận của Chu Quế Phương đã được xác lập, nàng cũng đứng dậy, tới gần Chu Quế Phương, rót một chén trà, cầm lấy muốn dâng trà.

Chu Quế Phương thấy Uyển Nhi muốn quỳ xuống làm đại lễ vội đỡ lấy không để nàng quỳ:

- Uyển muội muội, sau này chúng ta là tỷ muội rồi, không cần dùng đại lễ như thé, muội đứng là được.

Nói rồi nàng nhận lấy chén trà trong tay uống một ngụm, bên ngoài không thể hiện ra, nhưng nàng cũng rất khẩn trương, nên uống hơi vội, bị sặc.

Uyển Nhi thấy vậy vội đi tới vỗ lưng Chu Quyế Phương, giúp nàng thông khí, dùng khóe mắt liếc thấy lão thái quân không có vẻ gì là giận, nên không quỳ xuống khấu đầu nữa.

Có Uyển Nhi đi đầu rồi, Sương Nhi và Nhu Nhi cũng nối nhau đứng lên, tới phía trước, dâng trà hành lễ, Chu Quế Phương đều không bắt các nàng quỳ, nhận lấy chén trà, uống một hớp lớn.

Thi lễ hoàn tất, vậy là Chu Quế Phương đã chính thức gia nhập vào hậu viện của Đường Kính Chi.

Tiếp đó Đường lão thái quân căn dặn các nàng phải chúng sống hòa thuận, sớm ngày truyền thừa hương hỏa cho Đường gia, rồi cho các nàng đi, vì Chu Quế Phương dễ gần, cho nên mấy vị di nương đều thân cận với nàng hơn một chút, thi thoảng trên đường đã cùng nói cùng cười rồi, thế là thành ra Lâm Úc Hương lại trở thành bị cô lập.

Tri Đông và Tri Thu theo sau Lâm Úc Hương, mà nhíu chặt, hai tiểu nha đầu này không sao tiếp nhận được Chu Quế Phương tiến vào hậu viện của Nhị gia, nguyên nhân, cái hai nàng để ý là thân phận của Chu Quế Phương.

Bình thế, đó là bình thê.

Sau này trong hậu viện, chủ tử của bọn nó lại thêm một đối thủ mạnh mẽ rồi, trở về tiểu viện, hai tiểu nha đầu đưa mắt trao đổi, theo sát chủ tử vào gian trong, cả hai cùng ăn ý nghĩ, đêm nay nhất định phải khuyên được chủ tử sau này đừng cí ngang ngạnh nữa, nhất định phải tìm mọi cách lấy lòng Nhị gia, nếu không để Chu Quế Phương được Nhị gia sủng ái, địa vị chủ tử bọn nó sẽ lay động dữ dội.

Lâm Úc Hương ngồi phịch xuống giường, nếu như nói trước đó nàng chỉ kinh ngạc, khó tin, còn hiện giờ thực sự ý thức được tướng công vớ bở của mình sắp có thêm một thê thiếp rồi, trong lòng hoảng hốt, tựa hồ thở không thông, nàng thấy hai tiểu nha đầu đi theo, buồn phiền phẩy tay bảo chúng lui ra, nàng muốn được yên tĩnh ở một mình.

Tri Thu thấy sắc mặt chủ tử rất tệ, cho rằng chủ tử bị chuyện kia đả kích, đi tới quan tâm hỏi:

- Nhị nãi nãi, người không sao chứ?

Tri Đông cũng đi tới sờ trán Lâm Úc Hương, thấy chủ tử không bị sốt mới yên tâm.

Biết hai tiểu nha đầu này thực lòng quan tâm tới mình, Lâm Úc Hương không muốn chúng lo, nói:

- Không sao, ta khỏe mà, chỉ thấy hơi tức ngực, một lát nữa là ổn thôi.

- Nhị nãi nãi, Đường lão thái quân chẳng nói tiếng nào đã đột nhiên cưới Phương nãi nãi về cho Nhị gia làm bình thê, chuyện này làm người không thoải mái, bọn nô tỳ đều hiểu, nhưng người ngàn vạn lần đừng vì chuyện này mà xung đột với Nhị gia.

Tri Thu biết chủ tử tính rất ương, tính này mà nổi lên, nhất định trút lên người Nhị gia, nhưng hiện hậu viện có thêm một bình thê có thân phận địa vị tương đương với chủ tử rồi, không thể vô lý giận dỗi Nhị gia như trước kia được nữa.

Nếu không bị Nhị gia ghét, chủ nhân của hậu viện rất có thể sẽ đổi người.

Chính thê thì sao chứ, một khi không được Nhị gia thương nữa, sẽ chẳng là cái gì, chủ tớ bọn họ sẽ giống như lúc mới vào phủ, ngay đám nô tài cũng dám xem thường.

Suy nghĩ của Tri Đông cơ bản cũng như thế, no gật đầu tán thành.