Đường Kính Chi gật đầu lạnh lùng nói:
- Cứ để tên cầu quan đó ngông cuồng một thời gian nữa, đợi tới khi thời cơ đến, ta nhất định bắt hắn phải nhả cả vốn lẫn lãi ra.
Bàng Lộc thấy cùng với tuổi tác tăng lên, uy nghiêm trên người Đường Kính Chi càng lớn, lòng thấy hết sức vui mừng.
- Phải rồi Đại quản sự, lần này cho gọi ông về là vì ta có chuyện lớn muốn giao cho ông làm.
Lâm Úc Hương mấy ngày qua luôn ngủ trên cáu giường đó, nên Đường Kính Chi quyết không trì hoãn thêm nữa.
- Ồ, Nhị gia có chuyện gì?
Bàng Lộc ngạc nhiên nhìn Thị Mặc.
Thị Mặc tất nhiên biết chủ tử nói tới chuyện gì, thấy Đại quản sự nhìn qua, hổ thẹn cúi đầu xuống, chuyện này hắn tra liên tục mấy ngày mà không có chút manh mối nào.
- Chuyện là thế này ...
Đường Kính Chi tổ chức lại ngôn ngữ, đem đầu đuôi sự việc kể ra một lượt.
Bàng Lộc mới ban đầu còn giữ được sắc mặt bình tĩnh, nhưng khi nghe tới sức khỏe của Đường Kính Chi vì tảng đá kia mà bệnh liền ba năm, hơn nữa trước đó không lâu còn thiếu chút nữa vì nó mà mất mạng, sắc mặt đại biến.
Xưa nay tranh đấu cùng thị phi trong hào môn đại viện luôn không ngớt, chuyện này tám phần có kẻ đứng trong bóng tối giở trò.
Bàng Lộc đặt chén trà xuống bàn, đứng lên chắp tay nói:
- Xin Nhị gia cứ yên tâm, trong vòng mười ngày, nô tài nhất định có được câu trả lời.
Đường Kính Chi mừng rỡ:
- Tốt, mười ngày thì mười ngày.
- Nhị gia, nô tài còn có một thỉnh cầu quá đáng.
Bàng Lộc vuốt râu nhìn Thị Mặc nói:
- Chuyện gì thế? Đại quản sự cứ nói, chỉ cần nên làm ta sẽ không chối từ.
- Cũng không phải có gì to tát, chỉ là muốn Nhị gia cho nô tài mượn Thị Mặc một thời gian.
Đường Kính Chi hơi ngớ người một lúc mới hiểu, xem ra Đại quản sự muốn đích thân đào tạo Thị Mặc rồi, chuyện này y không có lý do gì để từ chối, liền gật đầu đồng ý.
Thị Mặc vội đi tới thi lễ với Bảng Lộc, cung kính nói:
- Nô tài đa tạ Đại quản sự tài bồi.
~~~~~~~~~~~~~~~~o0o~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Lâm Úc Hương về phủ không lâu liền cùng Đường Kính Chi đi hầu hạ Đường lão thái quân dùng cơm, hôm nay Bàng Lộc trở về nên được đặc biệt gọi tới phòng ăn, Đường lão thái quân và Bàng Lộc tuổi tác tương đương, quen nhau đã mấy chục năm, quan hệ chủ bộc luôn rất tốt, Đường lão thái quân động viên một phen còn thưởng bạc.
Bàng Lộc cũng không khách khí, trực tiếp thu lại, vì chuyện điều tra Chấn Uy tiêu cục cho nên tới hôm nay ông ta mới gặp Lâm Úc Hương, liền cung kính dập đầu ba cái.
Đợi Bàng Lộc lui rồi Đường lão thái quân liền hỏi tới chuyện học võ có lợi cho khôi phục bệnh tình của Đường Kính Chi hay không, nghe Lâm Úc Hương quả nhiên gật đầu còn nói ra một loạt đạo lý bà mới yên tâm, đương nhiên bà vẫn không bỏ chuyện điều tra thân thế của Ngọc Nhi.
Lúc ăn cơm Lâm Úc Hương cẩn thận từng li từng tí một, chỉ sợ Đường lão thái quân hỏi tới chuyện rời phủ ngày hôm nay, trong lòng cứ liên tục nhẩm lại lời nói dối đã chuẩn bị sẵn chỉ lo có sơ hở, nhưng tới khi hết bữa cơm vẫn không thấy Đường lão thái quân hỏi tới.
Nơm nóp lo sợ nửa ngày trời kết quả người ta hoàn toàn chẳng bận tâm, chuyện này làm Lâm Úc Hương đâm ra không thích ứng được, cuối cùng thầm mắng bản thân nhu nhược, gặp có chút chuyện thôi mà đã không bình tĩnh, sợ hãi thành bộ dạng này.
Trước khi gả vào Đường phủ nàng không như vậy.
Sắp tới cuối thu rồi, ban đêm gió đã mang theo vài phần hơi lạnh, trắng đã lêm từ lâu, ánh sáng bạc mát lạnh soi đường dưới chân cho Đường Kính Chi và kiều thê.
Dưới ánh trăng Lâm Úc Hương đẹp không sao tả siết, khiến Đường Kính Chi liên tục quay đầu lại nhìn, mới đầu Lâm Úc Hương còn trừng mắt với y, nhưng về sau nàng lười chẳng thèm để ý nữa.
So đo mấy chuyện vụn vặt với một tên mặt dầy có khách gì tự gây chuyện với bản thân.
Trở về phòng ngủ ở tiểu viện, Lâm Úc Hương ngăn cản ý đồ đi theo của hai tiểu nha đầu, nếu không hai tiểu nha đầu điên này dám lột sạch y phục của nàng ném vào lòng Đường Kính Chi lắm, mỗi lần nhìn cái ánh mắt như muốn lột trần nàng của Tri Thu, Lâm Úc Hương không rét mà run, con nha đầu đó điên rồi.
Thấy kiều thê vẫn giống trước kia, thả màn xuống là chui ngay vào trong chăn, Đường Kính Chi đi tới ghế nằm, vừa cởi đai lưng vừa hỏi:
- Úc Hương, hôm nay ra phố chơi có vui không?
- Ừm.
Đêm hôm khuya khoắt, trò chuyện với một nam nhân trong cùng một phòng, mà nam nhân đó lại là trượng phu danh nghĩa của mình, Lâm Úc Hương càng nghĩ càng thấy quái dị.
- Nàng vui là tốt rồi, có điều trong thời gian ngắn nữa phương bắc sẽ có khả năng có lượng lớn nạn dân đổ vào Lạc Thanh, nàng đừng tính chuyện ra khỏi phủ nữa, nếu không bị lão thái quân biết, sợ là khó ăn nói.
Đường Kính Chi nghĩ một lúc rồi căn dặn:
Lâm Úc Hương nghe thế liền nhớ tới những bách tính cùng khổ đứng ở cửa hiệu thuốc nhưng không có tiền khám bệnh bốc thuốc, mặc dù trước khi nàng đi đã dàn xếp với Chu Định, muốn ông ta bốc thuốc miễn phí cho những người đó, rồi tặng chút đồ ăn, nhưng qua được hôm nay còn ngày mai thì sao?
- Nạn dân? Biên quan lại sắp đánh trận rồi sao?
Lâm Úc Hương bản tính lương thiện không sao nghĩ thấu được hai nước vì sao không chung sống hòa bình mà cứ nhất định phải đánh nhau, dù bên nào cũng đưa ra lý do quang mình chính đại của mình, nhưng nhiều người chết nhiều người gia đinh ly tán như thế, lý gì cũng thành vô lý hết rồi.
- Không phải đâu, Úc Hương, có chuyện ta chưa nói với nàng, hôm nay nàng nghe rồi, tuyệt đối không được để truyền ra ngoài đâu đấy.
Đường Kính Chi cởi áo ngoài vắt lên tay vịn ghế, giọng thấp xuống một chút:
- Chuyện gì vậy?
Trong lòng Lâm Úc Hương dâng lên một cảm giác chẳng lành.
Đường Kính Chi nhìn bóng người mạn diệu thấp thoáng sau màn, nói:
- Úc Hương, không bao lâu nữa bốn châu phương bắc sẽ bùng phát nạn châu châu quy mô lớn, tới khi đó nạn dân đổ về Lạc Thành ít thì bảy tám vạn, nhiều thì sẽ tới hai mươi vạn!
- Cái gì? Phương bắc bùng phát nạn châu chấu quy mô lớn?
Cho dù nghe Đường Kinh Chi nhắc nhở trước, nhưng Lâm Úc Hương cả kinh thiếu chút nữa hét lên:
- Không sai, hơn nữa rất có thể là vài ngày tới thôi, cho nên ta mới bảo nàng đừng nghĩ tới chuyện rời phủ nữa, nàng tiến môn chưa lâu đã muốn ra ngoài chơi, nếu còn lần thứ hai, ta chẳng bảo vệ được nàng.
Đường Kính Chi nói như thế cũng là vì không muốn lừa Đường lão thái quân, dù sao đó là nãi nãi của y.
Lâm Úc Hương vẫn đang bàng hoàng, chẳng nghe thấy câu đằng sau, huồng hồ nàng vừa mới mua hiệu thuốc, nếu không nghĩ cách ra ngoài quản lý cũng không được.
Cùng với Lâm Úc Hương tán gẫu chuyện thường ngày cứ như đôi phu thê lâu năm, Đường Kính Chi rất thoải mái, cảm giác có dải lụa mềm ấm áp đang cuốn hai người vào trong đó, làm y quên mất vết thương ở lưng, khoan khoái nằm xuống ...
- Ái da, đau quá!
Hai tay chống ghế, Đường Kính Chi nhảy dựng lên la hét.
Hai tiểu nha đầu nằm ở gian ngoài nghe thấy tiếng kêu cả hai chẳng kịp đi hài cuống lên xông vào, thấy Đường Kính Chi mặc áo giữa màu trắng, đang nhảy như con loi choi ở trên giường.
Hai tiểu nha đầu thấy nam chủ tử và nữ chủ tử còn cách nhau một quãng, hình như không phải là đánh nhau.
Lâm Úc Hương cũng giật mình, có điều đêm khuya trời tối, nàng không dám xuống giường, nếu không tên tướng công danh nghĩa hóa thành sắc lang thì làm sao, nàng không có năng lực kháng cự, hai con tiểu nha đầu kia càng không giúp nàng.
- Nhị gia, làm sao thế?
Vén một khe nhỏ trên màn lên, Lâm Úc Hương lo lắng hỏi, lúc này Tri Đông và Tri Thu đã chạy tới đỡ lấy hai cánh tay của Đường Kính Chi.