Bản đồ vương triều Minh Hà rất lớn, mỗi năm đều xảy ra một số vụ thiên tai nhỏ, ba con sông lớn không năm nào không gây ra lũ lụt, cũng có không ít vùng nằm sau trong đất liền hạn hán triền miên, chạy tới Lạc thành này, vậy nói rõ những nạn dân kia tới từ phương bắc.
Hiệu thuốc Chu Thị chỉ là một cái cửa hiệu tương đối nhỏ trong vô vàn hiệu thuốc ở Lạc Thành, chưởng quầy họ Chu tên Định, năm nay trên 50, mặc dù y thuật chẳng phải xuất chúng, nhưng ít nhiều cũng có bản lĩnh, thường ngày cùng lão thê Chu Khương Thị trông nom làm ăn cửa hiệu, mỗi ngày cũng kiếm được bảy tám đồng bạc.
Hôm nay trước cửa hiệu của Chu Định mặc dù rất đông bệnh nhân, nhưng đôi mày lại nhíu chặt vào với nhau, còn Chu Khương Thị đang cân thuốc mặt mày cũng cực kém.
Kê đơn cho một người bệnh nữa, nhưng đối phương chỉ có mỗi năm đồng, ngay cả tiền thuốc còn chưa đủ, đừng nói gì tới tiền chẩn bệnh.
Chu Định rất muốn nói tiền chưa đủ, nhưng nhìn đối mắt hoảng hốt bất lực của bệnh nhân, lòng lại mềm ra, nhìn sang thê tử, rồi xua tay, y bảo cứ cho bệnh nhân lấy thuốc, thầm than, thôi vậy coi như là tích đức cho con cháu.
Nhưng nhắc tới con cháu thì lòng ông ta lại nhói đau.
Bệnh nhân cũng biết tiền không đủ, thấy thế quỳ xuống dập đầu với Chu Định ba cái, rồi mới đứng lên giao đơn thuốc cho Chu Khương Thị, bà ta chẳng nói chẳng rằng, chỉ theo đơn bốc thuốc như một người gỗ không có sinh khí vậy.
Khi bệnh nhân đó đang lấy thuốc, bên ngoài đột nhiên vang lên những tiếng náo loạn, thì ra Lâm Úc Hương nhìn thấy những nạn dân này chẳng còn tâm trạng nào ăn cơm nữa, thức ăn mang lên mới gắp được vài miếng đã tình tiền kéo Tri Đông Tri Thu chạy xuống.
Toàn bộ hộ vệ thấy vậy cũng chẳng để ý tới rượu thịt còn đầy bàn nữa, đi theo đằng sau, tới giờ bọn họ cũng chẳng hiểu sao chủ tử chẳng nói tiếng nào đã chạy xuống lầu.
Lâm Úc Hương là ai, mặc dù đã dùng khăn che kín ngọc dung, tuy nhiên chỉ cần phong tư tha thướt của nàng, trang phục may khéo léo, vừa giản dị vừa cao nhã, cũng đủ khiến mọi con mắt chăm chú nhìn vào rồi, lại còn dẫn theo đống hạ nhân lẫn thị vệ đeo đao, tất nhiên gây ra oanh động không nhỏ.
Vừa đi vừa nhìn khuôn mặt những bệnh nhân này, mày liễu mỗi lúc một nhíu chặt, trong đoàn người xếp hàng cũng có không ít phụ nhân, Lâm Úc Hương dừng chân nói với phụ nữ trung niên bế con:
- Đại tẩu là người ở đâu thế? Ừm … ta muốn hỏi đại tẩu đã bao lâu rồi chưa được ăn muối?
Phụ nữ trung niên đó thấy Lâm Úc Hương diễm lệ cao quý, không dám nhìn thẳng vào nàng, cúi đầu xuống nói:
- Bẩm phu nhân, dân phụ là người phương bắc, tới từ Tịnh Châu, vì quê nhà gặp hạn hán, ngoài đông chẳng thu hoạch được gì, vì tìm đường sống mới chạy tới đây, cả nhà dân phụ nhổ rau nhổ cỏ để ăn, chẳng còn nhớ bao lâu rồi không được ăn muối.
Lâm Úc Hương thủa nhỏ bị Lâm phu nhân ức hiếp, biết bụng đói khổ sở thế nào, nghe phụ nhân đó kể nhớ lại chuyện xưa, sống mũi cay cay, chẳng ngại bẩn đưa tay ra kéo vạt áo đứa bé, nhìn kỹ một lúc rồi thở dài:
- Cả nhà đại tầu vì quá lâu không được ăn muối, cho nên cổ mới phù lên, đây không phải là bệnh nặng, không cần phải uống thuốc, chỉ cần sau này ăn cơm cho thêm chút muối vào là được.
Phụ nữ đó rối rít nói mấy tiếng cám ơn, có điều vẫn ôm con đứng nguyên trong hàng.
Tri Thu thấy vậy nhướng mày bất mãn nói:
- Nhị nãi nãi nhà ta y thuật cao siêu, nói ngươi ăn muối là khỏe thì nhất định sẽ khỏe, còn đợi ở đây làm gì, chẳng lẽ mời đại phu ở đây xem bệnh bốc thuốc được miễn phí à?
Phụ nhân đó nhìn nam tử bên cạnh, sợ hãi cúi đầu xuống, không dám nói gì cả.
Tri Thu dậm chân bực tức, định nói thêm gì đó thì thấy chủ tử đi về phía trước, lại xem bệnh cho người khác rồi, đành bỏ mặc nhà ba người đó, theo sát đằng sau.
Lâm Úc Hương y thuật cao siêu, chỉ đi qua là đem bệnh tình của những người này nói ra hết, có điều những bách tính đó tuy miệng tạ ơn, song hai chân đóng đinh tại chỗ, thấy cảnh này, Tri Thu tức tới tím tái mặt, cho rằng bọn họ không tin vào y thuật của chủ tử.
Tri Đông chín chắn hơn, mắt sắc bén, nàng thấy những người này quần áo vá chằng vá đụp, vẻ mặt ngại ngùng xấu hổ, ghế vào tai chủ tử nói:
- Nhị nãi nãi, liệu có phải vì chưởng quầy của nơi này tâm địa tốt không thu tiền thuốc, cho nên những người này mới đứng ở đây không chịu đi.
Lâm Úc Hương vừa rồi chỉ để ý xem bệnh không suy nghĩ nhiều, nghe thế gật đầu nói:
- Ừ, rất có khả năng này, hơn nữa bọn họ chẳng có bệnh gì nặng, đa phần chỉ cần dùng vài loại thảo dược đơn giản là khỏe, với hiệu thuốc mà nói cũng chẳng phải là gánh nặng lớn.
Tri Thu nghe mẩu đối thoại đó mới choàng tỉnh, chẳng trách những người này biết bệnh rồi mà không đi, thì ra là đợi chưởng quầy bên trong tặng thuốc.
- Dám hỏi phu nhân là ...
Chu Định nghe thấy động tĩnh bên ngoài liền vội vàng chạy ra, xem có chuyện gì, nói không chừng có bệnh nhất nào ngất xỉu hoặc là lăn ra chết, cho nên mới gây ra hoảng loạn như vậy, không ngờ ra ngoài lại thấy một phu nhân trẻ tuổi ăn mặc sang trọng đang xem bệnh.
Trong lòng hiếu kỳ, Chu Định đứng ở bên quan sát, thấy quý phụ phu nhân đó xem bệnh không cần bắt mạch, chỉ cần quan sát sắc mặt là có kết luận chính xác, bội phục hết sức, cho nên mới tới thi lễ hỏi.
Nghe có người hỏi, Lâm Úc Hương ngẩng đầu lên, thấy ông già chừng hơn năm mươi, khuôn mặt đứng đắn, ánh mắt ôn hòa, mặc trường sam bạc màu, tay áo vấn lên gần khuỷu, kiểu trang phục chường quầy hiệu thuốc, liền đáp lễ:
- Dân phụ Đường thị, tiền bối hẳn là chưởng quầy của hiệu thuốc này?
Chu Định gật đầu cưới:
- Đúng thế, lão đầu tử họ Chu, hiệu thuốc này là sản nghiệp tổ tiên truyền lại, tới thời lão đã là đời thứ năm rồi.
- Thì ra là Chu lão, vãn bối xin được có lễ.
Lâm Úc Hương khách khí thi lễ lại:
Ngô Định cười hà hà, xua tay bảo:
- Đường phu nhân không cần khách khí như thế, lão hủ hết sức bội phụ y thuật của phu nhân, ài, so với phu nhân, lão hủ đúng là sống uổng quá nửa đời người rồi.
- Đương nhiên, Nhị nãi nãi nhà ta y thuật thiên hạ vô song.
Tri Thu tuổi còn nhỏ, chẳng biết khiêm tốn là gì, huênh hoang đặt hào quang lên đầu chủ tử.
Ngược lại Lâm Úc Hương mặt mỏng, nghe nha hoàn mình khen không biết ngượng mồm thì xấu hổ lắm, còn may là nàng đeo khăn che mặt, nếu không chỉ có nước kiếm cái lỗ mà chui vào, thiên hạ vô song, nàng có tự tin vào y thuật của mình tới mấy cũng không dám tự cho như vậy:
- Tri Thu, ngươi ngậm miệng lại cho ta, từ thiên hạ vô song này ta không dám nhận.
- Ừm, thiên hạ vô song thì hơi quá, có điều danh hiệu hạnh lâm diệu thủ thì tuyệt đối xứng đáng. Đường phu nhân nếu không chê tiểu điếm thô sơ, xin mời vào bên trong ngồi.
Chu Định nghiêng người đưa tay dẫn hướng.
* hạnh lâm: Nói tới người hành nghề y.
Lâm Úc Hương ngần ngừ một lúc rồi nhận lời, sau đó cùng Chu Định một trước một sau đi vào hiệu thuốc Chu Thị, Chu Khương Thị đang lấy thuốc thấy một thiếu phu nhân ăn mặc đẹp đẽ đi vào thì sửng sốt một lúc, rồi vội bỏ thảo dược trong tay xuống, phủi bủi trên ống tay áo, chạy vào hậu đường, lấy ra hai cái ghế xếp ở giữa phòng.
Chu Định chỉ ghế nói:
- Đường phu nhân mời ngồi.
Làm chủ tử cũng quen rồi, nên Lâm Úc Hương chẳng khách khi thong thả ngồi xuống, hỏi:
- Chu lão, những bách tính ngoài kia toàn là nạn dân, dọc đường chạy loạn tới đây, tiền bạc chẳng còn bao nhiêu, Chu lão xem bệnh cho bọn họ hẳn không kiếm được mấy đồng.
Chu Định vốn đang cười nghe câu này sắc mặt chuyển thành ảm đạm, hồi lâu sau mớ thở dài sườn sượt đáp:
- Đường phu nhân, lão hủ không dám dấu, kỳ thực cái cửa hiệu này chẳng bao lâu sẽ không còn của họ Chu nữa, cho nên có thể lấy ít thảo dược ra chữa bệnh cho bọn họ, xem như là tích phúc đức cho con cháu.