..................................
Đâu đó trong Yêu Dã Sâm Lâm....
Bên cạnh cái xác khổng lồ của Quỷ Nhãn Xà, đang có một nhóm người đang giao chiến, một đối bốn, còn một thiếu nữ đứng phía sau quan sát.
Ầm.....
Một vụ nổ lớn vang dội, bốn bóng người phân biệt bị đánh bay ra bốn hướng, còn người ra tay thì hờ hững phủi phủi bàn tay, giống như là vừa mới vứt rác vậy.
Người ra tay không ai khác, là Từ Minh, còn về bốn người nam kia là ai, không chút quan trọng, đều sẽ là người chết, quan trọng gì danh tính bọn hắn là gì?
- Không thể nào, tại sao ngươi có thể còn mạnh như vậy? Ngươi là ai?
Tên nam tử lúc đầu lau vết máu ở khoé miệng nói, sắc mặt không thể tin nhìn Từ Minh.
- Kẻ chết không nên biết quá nhiều.
Từ Minh cười cười tà ác, nắm tay bóp chặt, một quyền cường đại đánh tới nam tử kia, nên biết cường độ thân thể của Từ Minh bây giờ là cứng rắn như pháp khí Bàn Thiên Xích, sở dĩ lúc trước không dùng lực lượng cứng rắn đánh với Quỷ Nhãn Xà, cũng bởi vì một nguyên do, đó là cường độ thân thể của yêu thú cứng rắn đến thái quá, thân thể Từ Minh cứng rắn là một chuyện, có thể đánh xuyên phòng ngự yêu thú lại là một chuyện khác, nên từ đầu Từ Minh không muốn quá mạo hiểm.
Nhưng mà đối với thân thể tu sĩ Luyện Nhân cảnh mà nói, Từ Minh dùng thân thể chính là nghiền ép tuyệt đối.
Oành.....
Lòng ngực tên nam tử kia thủng một lỗ lớn, sau đó lực lượng khủng bố oanh tạc, toàn thân nổ tung, hoá thành sương máu rơi xuống đất, chết không thể chết lại.
- Nhị ca.....
Một tên nam tử khác gào lên, hắn là tam thiếu của Nhạc gia, Nhạc Vân Hoàng, còn nam tử bị giết kia là Nhạc Huấn Đông, cả hai tu vi ngang bằng nhau, nhưng đánh với nhau thì Nhạc Huấn Đông nhỉnh hơn một chút, nên Nhạc Vân Hoàng mới gọi hắn là nhị ca, thực chất cả hai cũng không phải huynh đệ ruột thịt.
- Gào cái gì? Đi theo hắn đi, đường hoàng tuyền không có cô đơn.
Giọng nói băng lãnh của Từ Minh vang lên, một nắm đấm dần dần phóng to trước mắt Nhạc Vân Hoàng, oanh một tiếng, Nhạc Vân Hoàng kết quả không khác Nhạc Huấn Đông là mấy.
Hai nam tử còn lại hít sâu một hơi lạnh, cùng có một ý nghĩ, chạy, cả hai nhanh chóng xoay người bỏ chạy, Hoành Nguyệt Dung từ đầu hai chân đã mềm nhũn, không có một chút sức lực để chạy, mặc cho hai người nam tử luôn luôn bám theo nàng chạy qua mặt, hình ảnh một nam tử với khuôn mặt tuấn lãng đẫm máu đang từng bước từng bước tiến về phía nàng, khiến giữa hai chân nàng không tự chủ được ướt đẫm một mảnh.
- Hừ, ghê tởm....
Từ Minh hừ lạnh, hắn không biết là từ khi hắn bàn tay nhuốm máu tươi, tính cách hắn có chút thay đổi, một quyền vung lên, định giết luôn Hoành Nguyệt Dung.
Ầm....
Bỗng nhiên trước mặt Hoành Nguyệt Dung xuất hiện một cái quang thuẫn, nắm đấm Từ Minh đấm lên phía trên, lực lượng ngay lập tức bị hoà tan, quang thuẫn rung lên nhè nhẹ, sau đó không có dấu hiệu gì là tan vỡ, ngược lại...
Oanh.....
Một cỗ lực lượng phản lại từ quang thuẫn, Từ Minh bị đẩy ra xa hơn mười bước, cánh tay tê rần lên, vô cùng khó chịu.
- Hệ thống, đó là gì?
Từ Minh ngay lập tức hỏi hệ thống, nhận lại câu trả lời, đó là bảo mệnh khí, một loại pháp khí giúp tu sĩ đeo lên có thể có thêm một cái mạng, nhưng là còn phải xem đối phương là ai.
Vù.....
Hoành Nguyệt Dung bừng tỉnh, ngay lập tức đạp lên thân pháp bỏ chạy ngay lập tức, mà Từ Minh cũng không có ý định đuổi theo, đuổi cái gì, thân pháp hắn là không có, đuổi kịp sao?
Thu xác Quỷ Nhãn Xà vào túi đồ, chỉ còn một ngày nữa là thân thể Từ Minh đạt tới Tụ Đan pháp khí, đến lúc đó có thể đi Hoành gia, Hồ gia cùng Lâm gia một chuyến, cỗ chấp niệm cuối cùng của tên kia đang không ngừng gào thét bên trong Từ Minh, chỉ khi trả hết thù hận giúp hắn, thì cỗ chấp niệm này mới chịu tan đi.
Lần nữa đi vào Yêu Dã Sâm Lâm, Từ Minh lại muốn tiếp tục diệt sát yêu thú, thăng lên tu vi Đúc Cốt đỉnh phong, Đúc Cốt giới cùng Huyết Khí giới có hai chỗ tốt cùng hại, như ở Đúc Cốt giới, có thể thăng lên vô hạn cường độ xương cốt, nhưng không thể hấp thu linh khí tăng lên tích lũy tu vi, đó là trong lợi có hại, Huyết Khí giới cũng vậy, có thể tăng lên vô hạn lực lượng Huyết Văn, nhưng cũng không tăng lên tích lũy tu vi, đổi lại, cường độ xương cốt, lực lượng huyết văn cường đại, có thể tự nhiên khiêu chiến người có cảnh giới cao hơn chính mình, đó cũng là một cái lợi ích to lớn.
Thái dương xuống núi, ngân nguyệt thăng thiên....
Tinh huy muôn vạn, tô điểm nhân sinh....
Từ Minh định tìm đến một cái hang động để nghỉ ngơi, không ngờ đi nhầm vào một cái động phủ kì lạ, bên ngoài nhìn vào vô cùng tối tăm, không có làm người ta quá chú ý vào, nhưng mà khi đi vào thì như là đang ở trong một căn phòng vậy, đầy đủ đồ vật, dạ minh châu toả ra ánh sáng nhàn nhạt, mà ở góc động có một cái quan tài thủy tinh kì lạ, bên trong có người...
Hơn nữa, còn là một nữ nhân tuyệt sắc giai nhân.
- Hệ thống, dò xét một chút thông tin người này giúp ta.
Từ Minh cảnh giác lên, loại chuyện tư nhiên gặp mỹ nữ nằm ngủ là vô cùng không bình thường, hơn nữa bao nhiêu năm tháng trôi qua, không một ai phát hiện chỗ này sao? Không ngẫu nhiên tiến vào như Từ Minh hắn sao? Rõ ràng đây là cái bẫy.
Keng, hệ thống không biết.
Âm thanh hệ thống trả lời vô cùng ngắn gọn, không biết, hệ thống là đồ vật cấp bậc gì? Từ Minh dĩ nhiên không biết, nhưng tuyệt đối siêu phàm, nhưng lại không biết chút xíu thông tin người trước mắt, như vậy người này cường đại đến mức nào chứ?
Cạch....
Nắp quan tài dĩ nhiên nhích ra một chút, khiến cả người Từ Minh lông tơ dựng đứng, hắn muốn chạy, nhưng phát hiện mình không thể chạy được, không gian xung quanh như bị vật vô hình gắt gao phong cấm, một bước khó ra.
Kéttt.....
Nắp quan tài tuột xuống, một bàn tay trắng nõn như tuyết, bóng loáng như ngọc vươn ra, người chưa hiện, nhưng là một bàn tay này lại có uy áp kinh khủng, chấn cho Từ Minh thiếu chút quỳ xuống đất, đầu gối hắn dừng giữa không trung, cách mặt đất chừng 2 xích, đầu hơi cúi xuống.
- Con bà nó, dám bắt lão tử quỳ.....
Từ Minh rống giận, nam tử hán đại trượng phu, có một ai muốn quỳ trước mặt người khác, nhưng mà uy áp này quá khủng bố, giống như ngàn vạn cân trọng lực đè xuống, da thịt bên ngoài Từ Minh bắt đầu nứt ra như mạng nhện, máu tươi cứ vậy chảy ra như suối, ướt đẫm một vùng dưới đất.
Keng, Trấn Ma Thần Thể nhận được 20 vạn kinh nghiệm.
Keng, Trấn Ma Thần Thể đột phá, đạt đến nhất trọng thiên Địa Thể.
Hai âm thanh của hệ thống vang lên trong đầu Từ Minh, điều này nếu đặt bên ngoài sẽ làm Từ Minh vui mừng đến nhảy dựng lên, nhưng ở trong tình cảnh này, hắn muốm cười cũng không được, hai hàm răng cắn chặt, hiện lên từng vết nứt.
Mà Trấn Ma Thần Thể này tu luyện vô cùng khó khăn, chia làm Địa Thể, Thiên Thể, Vương Thể, Bá Thể, Thánh Thể, Trấn Ma Thể và cuối cùng mới là Thần Thể, mà mỗi tầng lại có thập trọng thiên, đủ biết nó tu luyện cực khổ như thế nào, hơn nữa là phải cần ngoại lực kinh khủng đánh lên, thích ứng với đó, mà tăng lên sức chịu đựng, độ cứng rắn cũng như lực lượng từ thân thể bản thân, mà mấy ngày qua Từ Minh chính là đi khắp nơi khoe thân để bị đánh, nhưng mà điểm kinh nghiệm ít đến đáng thương, nhưng mà ở chỗ này chỉ chịu một chút uy áp, lại khiến Trấn Ma Thần Thể đột phá nhanh chóng.
Keng, Trấn Ma Thần Thể nhận được 20 vạn điểm kinh nghiệm.
Keng, Trấn Ma Thần Thể nhận được 20 vạn điểm kinh nghiệm.
Keng, Trấn Ma Thần Thể nhận được 20 vạn điểm kinh nghiệm.
Keng, Trấn Ma Thần Thể nhận được 20 vạn điểm kinh nghiệm.
Cứ mỗi khoảng nửa phút, âm thanh hệ thống lại vang lên, đến lần thứ năm, thì Trấn Ma Thần Thể mới đột phá Địa Thể nhị trọng thiên, gấp 5 lần nhất trọng thiên, nếu đổi ra bên ngoài bị đánh, đó là không biết kéo dài đến bao giờ mới có thể đột phá.
Ầm.....
Bỗng nhiên uy áp tăng lên, thân hình Từ Minh lại quỳ xuống một chút, nhưng cũng là xuống thêm nửa xích, không có quỳ trên mặt đất, mà rõ ràng bên kia, một cánh tay ngọc nữa đã vươn ra, uy áp này ít nhất gấp đôi lúc trước.
Từ Minh cắn răng chịu đựng, đây là một cái thí luyện với hắn, chạy không được, chỉ biết đứng ở đây chèo chống, để thân thể tăng lên, biết đâu có thể vượt qua uy áp này, tìm đường chạy trốn.
Hắn đã chết một lần, mà lần chết đó hắn không can tâm, hắn phải mạnh mẽ, cường đại hơn, để trở về, trở về giải quyết hết thảy.
Răng rắc.... Két.....
Tiếng xương cốt nứt vỡ, xê dịch không ngừng vang lên trong người Từ Minh, điểm kinh nghiệm Trấn Ma Thần Thể cũng tăng lên gấp đôi, Trấn Ma Thần Thể lại bước vào Địa Thể tứ trọng thiên, nhảy liền hai cái trọng thiên.
Oanh.....
Từ Minh nghiến chặt răng, chân cố gắng đạp xuống một cái, mặt đất lập tức lún xuống một lỗ to, vết rạn nứt tràn lan, thân hình Từ Minh gượng dậy được một chút, nhưng lưng vẫn là hơi còng xuống, nói sao được, uy áp này quá là khủng bố kia mà.
Rống....
Uy áp bất ngờ tăng lên, không phải là hai lần, mười lần, mà là ngàn vạn lần, khiến thân thể Từ Minh gần như sụp đổ, gần như nằm rạp xuống đất, nhưng mà đầu gối không có chạm xuống đất, chỉ cách mặt đất không quá một chút nhỏ, da thịt bị uy áp cuốn ra khỏi người, như mưa rơi xuống đất, Từ Minh rống lên, đau đớn không nói nên lời, toàn thân máu thịt bầy nhầy, chỉ còn khung xương màu bạc bóng loáng là còn nguyên vẹn mà thôi.
Mà ở bên cái quan tài thủy tinh kia, có một nữ tử tuyệt sắc đang ngồi dậy, dung nhan không thể tả được bằng lời, đem ra bên ngoài chính là nam tử gặp liền lập tức trầm mê, nữ tử gặp nàng đều phải ngưỡng mộ tôn kính, một chút ghen tị cũng không có, có thể nói là thông sát cả nam lẫn nữ.
Tuyệt thế mỹ nữ....
Nàng chớp chớp đôi mắt đẹp đen nhánh, một bộ ngờ nghệch nhìn xung quanh, giống như bệnh nhân vừa thức dậy sau ngủ say do tai nạn, toàn bộ trí nhớ đều mất sạch, ngơ ngác nhìn xung quanh.
Mà là đập vào mắt nàng, là bộ xương màu bạc đang quỳ trong hố sâu, nhưng đó là góc nhìn của nàng, Từ Minh không có quỳ xuống đất, đầu gối đều không có chạm, một bộ dáng vô cùng kỳ lạ nếu nhìn vào, chân trái phải chạm xuống đất, nhưng đầu gối trái lại cách mặt đất gang tấc nhỏ, hai nắm tay nắm chặt chống xuống đất, giữ cho bản thân không được quỳ, giống như siêu nhân vừa đáp xuống đất, làm một bộ ngầu lòi trong mắt người khác, nhưng mà Từ Minh đang khốn khổ gần chết, nào có ý làm dáng.
Trấn Ma Thần Thể đột tăng mạnh mẽ, từ Địa Thể tứ trọng thiên, thẳng đến thập trọng thiên, mà còn đang tiếp tục tăng lên, oanh, nắm đấm Từ Minh đấm xuống, phản lực mạnh mẽ đẩy người hắn đứng lên, nhưng vẫn là một dạng người già bị còng lưng, hai chân hãm sâu dưới đất, lưng còng, nhưng đầu vẫn là ngẩng cao.
Địa Thể, chính là tấm đại lục này, không gì cản ta ngẩng cao đầu, lực lượng như từng khối đại sơn va chạm nhau, vô cùng cường đại.
Nữ nhân tuyệt thế kia chớp chớp đôi mắt đẹp của mình, chăm chú nhìn Từ Minh, uy áp này không phải nàng thả ra, theo "trí nhớ hiện tại" của nàng nói, mà là do thiên địa quy tắc tạo ra, phải quỳ lạy trước "vương giả" như nàng, nhưng mà bộ xương nam nhân trước mặt thế nào, tại sao có thể kháng cự lại được, điều này làm nàng vô cùng hứng thú.
Ầm.... Ầm....
Mà bên Từ Minh, xương cốt gãy vỡ xê dịch vậy mà đang khôi phục, không những vậy mà còn cứng rắn phi thường, phát ra lam quang nhàn nhạt, khí thế kinh người, cả người Từ Minh đứng thẳng, hai mắt phát ra lam quang tinh tế, ngẩng đầu rống một tiếng.
Thiên Thể nhất trọng thiên, Trời này, thân thể của ta là Vương, lực lượng tuy không mạnh hơn, nhưng mà pháp khí cấp bậc Phách Thế cảnh trở xuống chạm lên là vỡ.
Cộng thêm man lực từ Địa Thể mang lại, chỉ cần cường giả Tụ Đan cảnh đứng im không chạy, dù phòng ngự cao cỡ nào, Từ Minh tự tin mình một quyền toàn lực đập chết hắn.
Mà lúc này, thiên địa uy áp bỗng nhiên không thấy đâu nữa, chỉ còn Từ Minh bộ xương đanh được năng lực chữa trị của Thiên Thể chữa trị, trước mặt hắn là một nữ nhân xinh đẹp đến nghẹt thở, giống như nữ thần giáng thế, chúng sinh bên dưới không thể không kinh diễm trước dung nhan của nàng.
Nhưng mà đó chỉ ý nghĩ xoẹt qua, đôi mắt Từ Minh trở về ban đầu, lam quang nhàn nhạt toả ra, tác dụng của Thiên Thể còn làm tinh thần thanh tỉnh, có thể nói Từ Minh bây giờ một nửa đã miễn dịch với dung nhan tuyệt thế của nữ nhân trước mắt.
Cả hai cứ như vậy nhìn nhau, không gian chìm vào im lặng, Từ Minh trong đầu nhộn nhào suy nghĩ, một nữ nhân cường đại như vậy, tại sao nằm trong một cái quan tài, hơn nữa là còn ở một nơi hẻo lánh như Mộc Nguyên Trấn này.
Trừ khi, Từ Minh hắn, đi lạc vào truyền tống trận.
.......................
P/S : Bận học quá không viết truyện được, xin lỗi mọi người.