Tần Phi nhìn thấy Quý Phi, lẽ ra mở miệng hỏi thăm.
Nhưng, người trong hậu cung vốn là không phục Liễu Quý Phi, cho nên không có người nào hỏi thăm với nàng.
Mà bây giờ......
Nghe được lời nói của tiểu thái giám này, một đám Tần Phi cũng không dám mở miệng.
Dù sao lời hắn nói đều là thật, cách làm hiện tại của các nàng, không thể nghi ngờ chính là tội khi quân a!
Liễu Quý Phi nghe vậy, đôi mi thanh tú có chút nhăn lại.
Ngược lại là cảm thấy ngoài ý muốn vì tên cẩu nô tài này lại vì mình đứng ra nói chuyện?
Chẳng lẽ hôm nay mặt trời mọc đằng Tây.
"Bản cung vừa mới tới đã thấy một màn như thế này, hôm nay là đại hội làm thơ, nên rèo hò a."Thời điểm không khí xung quanh vừa yên tĩnh, một âm thanh bất ngờ truyền đến.
Nghe thấy tiếng nói này, sắc mặt một đám Tần Phi cùng Quý Phi đều biến đổi.
Ngay cả Liễu Quý Phi giờ phút này đều đứng dậy, trong mắt có một vệt tinh mang lấp lóe, ý vị thâm trường.
Một đám phi tần mở miệng nói"Cung nghênh Hoàng Quý Phi, Thái Hậu Nương Nương, thần thiếp chúc hai vị nương nương, vạn phúc kim an!"
Lời nói rơi xuống, Hoàng Hậu Nương Nương nhếch miệng thành vòng đường cong, nhàn nhạt mở miệng"Đều đứng lên đi."
"Tạ ơn nương nương!"
Đám người trả lời một tiếng, đợi đến khi Hoàng Hậu ngồi xuống, các nàng mới lần lượt ngồi xuống.
Giờ phút này, Tiêu Thần cũng đang len lén đánh giá Hoàng Hậu Nương Nương.
Một gương mặt tinh xảo, tựa như trời cao điêu khắc, gương mặt xinh đẹp tự nhiên mà thành, không có quyến rũ như Liễu Quý Phi, nhưng lại nhiều hơn một phần uy nghiêm.
Tựa như Phượng Hoàng giữa muôn thú, chỉ là một chút khí thế của thượng vị giả kia, cũng ép chó đám phi tần không thở nổi.
Tiêu Thần nuốt nước miếng một cái, cũng không dám có nửa điểm ý nghĩ với Hoàng Hậu.
Lúc này, ánh mắt Hoàng Hậu đột nhiên rơi vào trên người Tiêu Thần, cười nhạt một tiếng "Ngươi là một thái giám thú vị."
"Không biết ngươi phục vụ vị phi tần nào?"
Thấy Tiêu Thần bị điểm tên, mắt Liễu Quý lập tức sáng lên, nhẹ giọng mở miệng nói "Thưa Hoàng Hậu Nương Nương, thái giám này chính là người thần thiếp vừa mới nhận, không chỉ có mắt trang điểm, còn biết thuật khiêu ấn."
"Thần thiếp cũng đang muốn tiến cử cho ngài."
Nghe được lời của Liễu Quý Phi, ánh mắt Hoàng Hậu ngưng lại, cười nhạt một tiếng.
Ý vị thâm trường mở miệng"Đã như vậy, liền ở lại đây đi."
Lời nói vừa rơi xuống, Tiêu Thần sững sờ.
Ngẩng đầu nhìn hai người các nàng một chút, bộ dáng tựa như đang nói ngươi bán đứng ta?
Có thể phục vụ Hoàng Hậu, đó chính là phúc lớn.
Trong lòng một đám thái giám ghen tuông đầy trời, thái giám vừa mới kiếm chuyện kia, bắt được cơ hội Tiêu Thần ngây người, hét lớn một tiếng "Thái giám ngươi có mắt không tròng, còn không mau cám ơn Hoàng Hậu?!"
Tiêu Thần nghe xong, trong lòng cũng lập tức nổi cơn thịnh nộ.
Lạnh giọng về đáp trả"Ta thấy ngươi mới là người có mắt không tròng!"
"Bất quá chỉ là cẩu nô tài thôi, dám ở Khôn Ninh Cung ồn ào, ngươi đang xem thường Hoàng Hậu, hay là ngươi cảm thấy vị trí Khôn Ninh Cung, nên tiến cử gia chủ ngươi mới hợp lý?"
Tê!
Lời nói vừa rơi xuống, một đám phi tần trong Khôn Ninh Cung đều hít một ngụm khí lạnh.
Mặt thái giám kiếm chuyện kia không chỉ biến sắc, hai mắt che kín sợ hãi, toàn thân đều đang run rẩy, quỳ trên mặt đất vội vàng dập đầu nhận lầm"Nô tài đáng chết, còn xin Hoàng Hậu Nương Nương tha mạng!"
Câu nói này của Tiêu Thần, có thể nói là tàn nhẫn vô cùng.
Bất luận hắn trả lời cái nào, đều là tội mất đầu!
Thấy cảnh này, Hoàng Hậu quăng ánh mắt tán dương về phía Tiêu Thần.
Sau đó nhìn về phía vị Tần Phi kia, âm thanh bình thản không buồn không vui" Trương Tần Phi, ngươi cảm thấy nên như thế nào?"
"Cẩu nô tài kia không biết lễ nghĩa, làm nương nương kinh sợ, còn xin nương nương bớt giận." Trương Tần Phi tự nhiên muốn thí xe giữ tướng, lập tức muốn vứt bỏ tên thái giám của mình.
"Tần Phi Nương Nương......"Nghe vậy, thái giám há hốc mồm, trong mắt tràn đầy vẻ không thể tin.
Thấy thái giám còn muốn nói gì đó, gương mặt xinh đẹp của Trương Tần Phi hơi đổi, vội vàng mở miệng"Nô tài đáng chết, dám làm Hoàng Hậu Nương Nương kinh sợ, kéo ra ngoài chặt cho ta!"
Một đoạn nhạc đệm qua đi, Khôn Ninh Cung liền khôi phục vẻ yên tĩnh.
Lúc này, Hoàng Quý Phi đứng lên, mở miệng phá vỡ yên tĩnh.
"Nếu là đại hội làm thơ, vậy bản cung liền ra một bài thơ thước, sau đó chư vị muội muội tiếp tục."
Hoàng Quý Phi tên là Tô Phi Yên, gương mặt cũng là xinh đẹp tuyệt trần, nhưng vẫn thua nét uy nghiêm của Hoàng Hậu Nương Nương, quyến rũ của Liễu Quý Phi.
Ngược lại giống như là muội muội nhà hàng xóm, khiến người ta không khỏi thương yêu.
Trầm ngâm một lát, Hoàng Quý Phi bỗng nhiên mở miệng
"Nhất giang sông thủy hướng đông lưu, lưỡng ngạn đào hoa ánh bích lâu."
"Vạn dặm phong quang vô hạn hảo, không biết nơi nào là Dương Châu."
Một chữ cuối cùng rơi xuống, lập tức khiến cho một đám Tần Phi sợ hãi thán phục, Hoàng Quý Phi không hổ là đệ nhất tài nữ Đại Chu, lời nói mạch lạc, tùy ngôn thành thơ.
Hoàng Quý Phi ngồi xuống, lúc này Hoàng Hậu mở miệng nói.
"Còn hi vọng chư vị muội muội có thể hảo hảo làm thơ, dù sao thơ lần này cũng không giống ngày xưa, bởi vì mấy ngày nữa sẽ là Lễ Đèn Lồng."
"Lúc đó Man Quốc chắc chắn sẽ phái người tới đối thơ, nếu là Hoàng Triều Đại Chu ta không có người có thể làm thơ với Man Quốc, vậy lúc đó mặt mũi của bệ hạ cũng như hậu cung ta sẽ không biết ném đi đâu!"